Dò Hư Lăng

Quyển 4 - Chương 267: Người một nhà




Ba con mãnh thú người đầy răng nhọn vuốt sắc, nhất thời giương cung bạt kiếm.

Trong thế giới của thú, đều có thiên tính bài xích các tộc loại khác. Nhất là loại thú càng mạnh tự tôn cùng tự ngạo lại càng cường liệt, lãnh địa của bản thân tuyệt không cho phép cường địch đột nhiên xuất hiện.

Cũng cùng một đạo lý, chúng thần phục dưới trướng chủ nhân cũng không muốn có thêm một thành viên khác gia nhập. Thêm vào càng nhiều sủng ái bị chia đi càng nhiều.

Thật ra người cũng như vậy, thậm chí có đôi khi người còn không bằng thú.

Dù sao thú một khi đã theo mình, mặc kệ trước đây nó như thế nào, sau này nó cũng sẽ vĩnh viễn không phản bội mình, tính toán mình.

"Nguyệt Đồng." Sư Thanh Y bước ra trước, ngăn lại nói: "Đừng nháo."

Bởi vì sức khỏe nên khi nàng quát lên giọng nói rất nhẹ, có chút yếu ớt. Nguyệt Đồng lập tức nghe theo lời của nàng trở nên an tĩnh, đồng thời trở về hình dạng mềm mại béo tròn.

Đã rất nhiều ngày chưa gặp qua Sư Thanh Y, Nguyệt Đồng rõ ràng đối với nàng rất không muốn xa rời, không ngừng cọ vào giày của nàng.

Sư Thanh Y ngồi xổm xuống sờ đầu nó.

Bên kia Ngạo Nguyệt thấy cảnh tượng này, hai đỏ đến muốn xuất huyết, quả thực không thể nén phẫn nộ.

Nó điên cuồng gầm lên một tiếng, lông bạc trên người dựng thẳng, ngay cả Cửu Vĩ trên lưng đều bị nó chấn động tự mình nhảy xuống.

Tiếng gầm đinh tai nhức óc thiếu chút nữa đem Vũ Lâm Hanh hù dọa ngất xỉu.

Vũ Lâm Hanh một bên lui về phía sau tách xa Nguyệt Đồng, một bên kêu to: "Chị họ cậu! Đây đều là cậu nuôi sao, cậu quản chúng đi chứ! Ông trời a, tớ quả thực là đang dùng sinh mệnh làm bạn với các người!"

Lạc Thần vuốt nhẹ lên bộ lông ngân sắc của Ngạo Nguyệt, nhẹ giọng thì thầm, Ngạo Nguyệt lúc này mới dần dần có xu thế hòa hoãn, bất quá đạo răng nhọn như dao vẫn giương ra, phát sinh âm thanh uy hiếp mơ hồ.

"Nó không sao chứ?" Sư Thanh Y trở lại, vẻ mặt có chút xấu hổ.

"Không có việc gì." Lạc Thần mỉm cười.

Ngạo Nguyệt hơi cúi đầu, thẳng tắp chăm chú nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cố gắn trấn an nó, chỉ chỉ vào Nguyệt Đồng, lại chỉ vào bản thân, thấp giọng nói: "Nó là tao nuôi."

Lần nữa quay về Ngạo Nguyệt, chỉ vào Lạc Thần: "Mày là nàng nuôi."

Sau đó dắt tay Lạc Thần, giống như dỗ trẻ con mà đến trước mặt Ngạo Nguyệt: "Tao cùng nàng quan hệ vô cùng.....vô cùng tốt, cho nên quan hệ giữa mày cùng Cửu Vĩ, Nguyệt Đồng cũng phải tốt. Yên tâm, tao sẽ bảo Nguyệt Đồng ngoan một chút, nó nhất định sẽ không quấy rầy đến mày, cũng sẽ không đoạt thức ăn của mày."

Ngạo Nguyệt trong lỗ mũi phun ra một cổ bạch khí, ngạo nghễ quay đầu đi.

Sư Thanh Y: "......."

Tay nàng còn chưa buông xuống.

Vũ Lâm Hanh cười đến sắp ngã, trái lại Trường Sinh bước ra giảng hòa: "Tuyết lớn như vậy, đừng bên ngoài rất lạnh. A Cẩn tỉnh lại, hôm nay chúng ta liền qua tất niên."

Lạc Thần hướng Sư Thanh Y nói: "Đi vào thôi."

Sư Thanh Y nhìn một chút phương hướng Ngạo Nguyệt rời đi, nhẹ giọng nói: "Của mày....."

Lạc Thần thâm ý nói: "Không cần chú ý. Tính tình của nó chính là như vậy, em sẽ quen thôi."

Nhóm người vào trong nhà, Nguyệt Đồng móng vuốt độn thịt tiểu bạch mông theo sau Sư Thanh Y, dường như rất sợ không thấy nàng nữa, Cửu Vĩ cũng không xa không gần mà đi theo, đôi mắt như móc sắt mà trừng Nguyệt Đồng.

Lạc Thần đi trong đám người, ngón trỏ bất động thanh sắc hướng phía sau cong nhẹ, Cửu Vĩ vội vàng hướng nàng chạy đến.

Thu nanh thu vuốt, tính tình gì cũng không có.

Đến gần buổi trưa, bữa trưa cũng ăn tương đối tùy tiện.

Về phần buổi chiều kế tiếp, tất cả mọi người điều bận rộn chuẩn bị lễ mừng năm mới, quét quét dán dán, ra vào phòng bếp — tuy rằng đêm giao thừa đã qua đi, bất quá đêm nay đối với bọn họ mà nói mới chân chính là đêm giao thừa đoàn viên.

Sư Thanh Y vừa mới tỉnh, là đối tượng trọng điểm bảo vệ, chuyện gì cũng không cần làm. Cho dù nàng không chịu ngồi yên muốn nhúng tay làm một chút việc nhà bếp cũng bị ngăn cấm.

Vì vậy nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế đồ cổ trong phòng bếp, lấy một chậu thịt lợn rừng tươi cho Nguyệt Đồng ăn, thuận tiện nhìn Lạc Thần cùng Trường Sinh bận rộn trong phòng bếp.

Có đôi khi nhịn không được còn có thể ôn nhu nhắc nhở: "Hiện tại chưa đến độ lửa, tạm thời chưa thể ngừng được."

Lạc Thần yên lặng buông nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị tốt trong tay xuống.

"Hiện tại có thể cho nguyên liệu bào hầm rồi." Sư Thanh Y cúi đầu nhìn đồng hồ.

Lạc Thần đem quế hoa, sinh khương vân vân cho vào trong nồi trên bếp lửa.

"Món ăn không đủ một bàn, trong ba lô của tớ còn vài hộp thịt bò, đến lúc đó có thể mang ra chế biến một chút."

Sư Thanh Y nói.

"Được, nghe theo A Cẩn, ta đi lấy." Trường Sinh cười tủm tỉm.

Trường Sinh rời đi, phòng bếp lại yên tĩnh, Sư Thanh Y yên lặng nhìn bóng lưng Lạc Thần đang bận rộn bên cạnh bếp lửa.

Nhiệt khí bừng bừng nhiễm lấy tóc dài của Lạc Thần, thắt lưng tinh tế lả lướt, dưới tay áo đã được vấn lên là một đoạn cánh tay trắng noãn, hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.

Sư Thanh Y xem qua thời gian nàng cúi đầu thiết thái, rõ ràng là một hình ảnh rất bình thường trong cuộc sống nhưng loại nhàn hạ ấm áp này lại khiến trong lòng Sư Thanh Y lần nữa thu chặt.

Muốn cùng nàng bạc đầu giai lão, đời này vĩnh viễn cùng một chỗ.

Giống như bây giờ, yên tĩnh bình thản mà qua cuộc sống bình thường mỗi ngày. Hai người cùng nhau làm cơm, dùng cơm, buổi tối ôm nhau ngủ, cùng nhau kinh doanh Mặc Nghiễn Trai của hai người, làm việc hoặc đào tạo chuyên sâu, nói chung tùy ý thích của hai người mà làm tất cả chuyện muốn làm.

..... Dù cho vạn nhất không thể đến đầu bạc.

Cũng có thể cùng nàng đi hết thời gian khi bản thân còn sống, cũng xem như đạt thành tâm nguyện.

Nhưng hiện tại, thực sự có thể sao?

Cũng chỉ là gần gũi lẳng lặng nhìn nàng như thế này, đều đã cảm thấy là một loại xa xỉ.

Tâm tư của Sư Thanh Y thiên hồi bách chuyển, nét mặt cùng ngây ngẩn, bất quá rất nhanh nàng cảm giác được Lạc Thần đang quay đầu lại nhìn nàng, đột nhiên lấy lại tinh thần cúi đầu xuống.

"Ngồi ở đây có phải rất không thú vị không?" Lạc Thần chậm rãi mà tiếp tục thái rau.

"Không." Sư Thanh Y vội vã nói: "Chị nhìn như vậy cũng rất thú vị."

"Là xem chị thú vị?"

"..... Ân."

Sư Thanh Y vô thức ân một tiếng, đánh chết nàng cũng không dám nói không thú vị, vì vậy cứ thế gật đầu.

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Chị cho rằng chỉ có xem khỉ trong vườn bách thú hoặc là xem người khác xiếc ảo thuật ngoài chợ mới gọi là "xem thú vị". Chị đứng thái thức ăn, cũng thú vị như vậy sao."

Sư Thanh Y: ".......: "

"Em không phải có ý này." Gương mặt Sư Thanh Y ửng đỏ, cúi đầu nói: "Chị hiểu ý em mà."

"Nếu không phải ý này, vậy chính là nói không thú vị. Trên đời này ngoại trừ có, chính là không, không phải thú vị, đương nhiên là không thú vị. Em nói chị không thú vị, ngẫm lại có chút đau lòng."

Sư Thanh Y: "......"

".....Xảo biện." Sư Thanh Y lại cho Nguyệt Đồng một miếng thịt.

"Chị thấy vẻ mặt vừa rồi của em, một lúc ai thán một lúc cười, đổi tới đổi lui giống như đổi mặt, lúc đó mới thực sự thú vị."

Trong lòng Sư Thanh Y trầm xuống.

Trên mặt vẫn ngượng ngùng cười, oán trách nói: "Chị thái rau thì thái rau, còn quay đầu lại nhìn em làm gì. Lúc đó mới thực sự là nhàm chán."

Lạc Thần đưa lưng về phía nàng, lúc này mới mỉm cười: "Ngoài cửa."

Sư Thanh Y ngồi trên ghế quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngoài cửa lộ ra một cái đầu lông xù, khuôn mặt lại giống cú đêm, hình thù kỳ quái, mèo không giống mèo, chim không giống chim.

Cái đầu kia dò xét trong phòng bếp, đôi mắt khẽ chuyển, nhìn Lạc Thần, lại nhìn Sư Thanh Y, cuối cùng nhìn Nguyệt Đồng đang ăn thịt, biểu tình lại trở nên dữ tợn.

"Cửu Vĩ." Vẻ mặt Sư Thanh Y khẽ cong, phất tay cười bảo nó tiến vào.

Nhãn thần Cửu Vĩ lại trở nên khẩn thiết, vẩy vẩy chín cái đuôi sặc sỡ đi đến trước mặt Sư Thanh Y, Sư Thanh Y cầm một miếng thịt cho nó ăn, nó lập tức ngậm lấy ghé vào bên cạnh Sư Thanh Y ăn.

Qua một lúc Trường Sinh cầm thịt bò hộp trở về, Lạc Thần nhận lấy, bảo Trường Sinh nghỉ ngơi, Trường Sinh cũng liền tìm một cái ghế đến ngồi bên cạnh Sư Thanh Y.

Lạc Thần làm cơm, Trường Sinh cười nói chuyện phiếm cùng Sư Thanh Y. Hai thú ăn thịt không làm ầm ĩ, trong phòng bếp vui vẻ hòa hợp.

"A Cẩn, ngươi xem." Trường Sinh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, âm thầm lấy ra một thứ.

Sư Thanh Y vừa nhìn thấy nàng lấy ra điện thoại di động của mình, xích một tiếng bật cười. . Đam Mỹ H Văn

Trường Sinh nắm lấy tay của Sư Thanh Y: "Ta mới vừa đi lấy cái gì "hộp" thì nhìn thấy nó, liền cầm đến, ngươi tiếp tục dạy ta đi."

Sư Thanh Y nghẹn cười tiếp tục dạy nàng, lần trước dạy Trường Sinh chụp ảnh, Trường Sinh học vô cùng chuyên tâm, Sư Thanh Y thấy nàng một mình ẩn cư ngăn cách, cho rằng nàng đối với những thứ hiện đại vô cùng hiếu kỳ nên nói: "Trường Sinh, có phải chị rất muốn ra bên ngoài nhìn xem không?"

"Bên ngoài?" Trường Sinh thì thào: "Ta chưa từng đi ra ngoài, nhất định là vô cùng thú vị."

Lạc Thần quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người, sau đó trầm mặc.

"Bất quá bên ngoài cũng tốt, nơi này cũng được. Ngươi cùng A Lạc ở nơi nào, ta liền ở nơi đó." Trường Sinh thấp giọng nói.

Sư Thanh Y gật đầu, trong nhất thời cũng không biết nói gì nữa, trong lòng vừa ngọt vừa đắng. Nàng tiếp tục làm mẫu phương pháp sử dụng điện thoại di động cho Trường Sinh, Trường Sinh cầm điện thoại di động chạm qua chạm lại, thỉnh thoảng chụp một tấm ảnh cho Sư Thanh Y.

Lúc Trường Sinh chụp ảnh dán đến rất gần, Sư Thanh Y vốn dĩ cũng không quen chụp ảnh, thấy bản thân bị Trường Sinh chụp đi chụp lại không tránh khỏi có chút mặt đỏ quẫn bách.

Nàng vừa nói vừa nâng tay che mặt để tránh bị Trường Sinh chụp ảnh: "Chờ một chút, không thể đùa như vậy, đến lúc đó sẽ không còn pin nữa, không còn pin ở đây cũng không sạc được, chị cũng sẽ không thể chơi nữa."

"Vậy phải "sạc pin" sao?" Trường Sinh vẻ mặt vô tội.

Trong lòng Sư Thanh Y biết Trường Sinh đối với việc này không hiểu gì cả, vì vậy xuất ra sự kiên trì của lão sư nhà trẻ đến giải thích: "Dĩ nhiên rồi. Nói cách khác, chúng ta biết bò phải ăn cỏ, cỏ chính là chất dinh dưỡng của nó, bò ăn cỏ lớn lên khỏe mạnh mới có thể cho sữa tốt, điện thoại di động phải sạc pin, mà pin tương đương với chất dinh dưỡng của nó, phải đúng giờ bổ sung mới có thể duy trì trạng thái hoạt động, chị mới có thể cầm đến chụp ảnh."

Trường Sinh gật đầu: "Bò, ăn cỏ, sản sinh sữa. Điện thoại di động, sạc pin, chụp ảnh."

Sư Thanh Y: "........"

Quên đi, tạm thời lý giải như vậy...... Cũng được.

"Ta chụp một tấm cuối cùng." Trường Sinh khẩn cầu nói.

Nàng thành thục cùng ngây ngôn song song cùng tồn tại, Sư Thanh Y bị ánh mắt trong suốt của nàng nhìn đến không có cách nào, đành phải buông tay đang che mặt xuống, để cho Trường Sinh chụp ảnh.

Sau khi chụp xong, vẻ mặt của Sư Thanh Y quẫn bách đến không chịu được, khuôn mặt thanh lệ vốn là tái nhợt như tuyết hiện tại sóng mắt phiếm lấy ánh sáng nhu hòa, khóe mắt còn phiếm hồng

Trường Sinh cầm điện thoại di động liếc nhìn nàng một cái, nhoẻn miệng cười, chồm người ra tiến đến hôn một cái lên mặt nàng: "A Cẩn, ngươi quả nhiên là đáng yêu."

Sư Thanh Y một hơi cũng không có sức thở, thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống.

"Vết thương của ngươi chưa lành, ngồi vững, đừng ngả." Trường Sinh lập tức đến đỡ nàng.

Sắc mặt Sư Thanh Y hết xanh lại trắng, nàng quay đầu nhìn Lạc Thần đang bận rộn giống như không có việc gì, trong lòng càng nặng đến hoảng hốt.

"A Cẩn, ngươi làm sao vậy?" Trường Sinh nói.

Sư Thanh Y muốn lau khuôn mặt lại không dám lau, thấp giọng nói: "Chị..... Chị sao có thể hôn tôi a!"

"Vì sao không thể?" Trường Sinh khẽ đảo đôi mắt sương mù.

"Dĩ nhiên không thể." Lần đầu tiên nhìn thấy người hồn nhiên không điểm nào câu thúc như vậy, Sư Thanh Y cảm thấy bản thân muốn hôn mê.

"Ta cũng thường xuyên hôn A Lạc, nàng chưa từng có phản ứng như ngươi." Trường Sinh khẽ cong khóe môi cười nói

Sư Thanh Y quá sợ hãi: "Chị..... Chị nói cái gì? Chị còn hôn qua Lạc Thần? Thường xuyên?"

Lại bắt đầu cảm thấy một hơi cũng không có sức thở.

Lạc Thần đứng bên cạnh bếp lửa, trấn định thái nguyên liệu.

"Đúng vậy." Trường Sinh nói: "Lúc ta còn nhỏ, A Lạc ôm ta, ta cũng hôn mặt nàng như vậy. Từ nhỏ đến lớn, vẫn đều như vậy."

"Đó là lúc chị còn nhỏ." Sư Thanh Y vội vàng nói: "Chúng ta hiện tại đều là người trưởng thành, không thể tùy tiện hôn....hôn tới hôn lui như vậy. Khuôn mặt cũng không được."

"Nhưng chúng ta là người thân." Trường Sinh cười nói: "Ta trái lại cảm thấy như vậy không sao cả."

Sư Thanh Y cho rằng nàng một mình cô độc đã lâu, tư tưởng cùng hành vi khó tránh khỏi không giống người bình thường, trầm thấp khái một tiếng, lời nói sâu xa: "Chúng ta đều là người trưởng thành, người thân cũng không thích hợp. Tuy nói trên phương diện xã giao cũng có kề mặt hôn biểu thị lễ nghi, nhưng đó cũng là thông lệ của quốc gia phương tây, chúng ta là người Trung Quốc không giống như họ. Cho dù có một số trường hợp cần như vậy nhưng cũng phải tuân thủ lễ nghi, không phải trường hợp tùy tiện như tỷ mà...mà....."

Trường Sinh chỉ mỉm cười.

"Quốc gia phương tây, ngoại quốc, hiểu là ý gì không?"

"Người ngoại quốc." Trường Sinh gật đầu: "Đó là người Tây Vực."

Sư Thanh Y nói: "Nói chung.... Chị như vậy là không được. Nói chung..... Chị không thể hôn Lạc Thần. Không thể. Không thể."

Nàng nói xong, trong hơi thở ngửi thấy một cổ hương khí nữ nhân rất đạm nhạt, nghiêng mặt nhìn liền thấy Lạc Thần đã lẳng lặng đứng bên cạnh hai người.