Sau khi buông ra cái ôm ấp Sư Thanh Y thoáng cúi đầu, chỉ nhìn mặt băng dưới chân.
Cái ôm vừa rồi đối với nàng mà nói đã là một loại cực hạn xa xỉ. Ngay trong thời khắc Lạc Thần chôn ở đầu vai nàng thì thào nói ra hai chữ kia, nàng cảm giác thế giới nội tâm hỗn loạn đến lung lay sắp đổ trong khoảnh khắc đó thực sự đỗ nát.
Đây là nữ nhân của nàng, chí bảo của nàng của ôm nàng lần này, có lẽ thật sự là một lần cuối cùng.
Vốn đã giống như đi trên băng mỏng, hôm nay băng sẽ nứt ra, vậy hãy để bản thân tại đây một khắc cuối cùng trước khi băng vỡ buông thả một lần đi.
Đến lúc buông thả đạm nhạt qua đi, tất cả phẳng lặng xuống, nỗi sợ hãi nào đó lại quấn lấy không rời, đuổi không đi.
"Ngẩng đầu." Lạc Thần nhẹ nhàng nói.
Sư Thanh Y lông mi run rẩy, ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút rời rạc.
Lạc Thần nâng tay hướng đến mái tóc của nàng, Sư Thanh Y vô thức nghiêng đầu sang chỗ khác.
Nàng ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Lạc Thần thì làm sao có can đảm chạm vào.
Cho dù là khát vọng như thế.
Lạc Thần đối với cử chỉ nghiêng đầu của Sư Thanh Y nhìn như không thấy, nâng chạm vào bích sắc ngọc trâm, dùng ngón tay nâng lấy.
Bích trâm hồng nhụy, hợp cùng lưng bàn tay trắng tuyết của Lạc Thần.
"Cây trâm này rất hợp với em. Thích không?" Đôi mắt Lạc Thần chớp cũng không chớp.
"Ân." Sư Thanh Y vội vàng gật đầu: "Lúc tỉnh dậy nhìn thấy nó trong hồng bao dưới gối, em nghĩ là chị tặng em nên cài lên. Bên trong còn có một miếng gỗ đào, em cũng mang trên người."
Nói xong, nàng giống như một hài tử cúi đầu lục lọi trong người, cuối cùng lấy ra miếng gỗ đào trơn bóng đặt trong lòng bàn tay: "..... Em đều rất thích."
Đào mộc có thể đuổi tà trừ ma, từ xưa đến nay vẫn được xem là bình an mộc, có thể mang đến bình an.
"Thích là tốt rồi." Lạc Thần vẫn nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y bị ánh mắt sáng quắc của nàng nhìn đến trong lòng đau đớn, rất muốn đón nhận cùng nàng đối diện nhưng cuối cùng nhãn thần chỉ có thể nhẹ nhàng tránh né: "Chị tặng em hồng bao, em vẫn chưa tặng lại cho chị."
"Sau này có rất nhiều thời gian để tặng."
Sư Thanh Y vừa nghe, lại trầm mặc.
"Bên ngoài lạnh, quay về thôi." Lạc Thần thay Sư Thanh Y chỉnh lý lại áo lông ngân sắc, đội lại mũ lông chồn.
"..... Em nằm trên giường đã lâu, có chút mệt mỏi, đặc biệt muốn ra ngoài đi dạo. Ở đây không khí rất trong lành, có thể ở nơi này thêm một lúc được không?"
Lạc Thần cong môi cười: "Đúng là đã lâu rồi."
Thần sắc của Sư Thanh Y hoảng hốt.
Giọng nói của Lạc Thần ôn nhu: "Tất nhiên là có thể. Chị cùng em đi một chút."
Hoa tuyết rơi trên tóc cùng vai của Lạc Thần, Sư Thanh Y cảm giác khuôn mặt nàng trong gió tuyết thanh lệ vô cùng, rồi lại tựa hồ bị hoa tuyết che lấp có chút mơ hồ, vội vàng lấy lại tinh thần nói: "Chị xem chị không mang theo ô, bỏ đi, hay là chúng ta trở về đi."
"Chị không cần ô." Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y lập tức cởi áo lông của nàng xuống.
Lạc Thần thấy động tác của nàng, vẻ mặt có chút biến hóa, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Sư Thanh Y. Sư Thanh Y cúi đầu không nhìn nàng, nhưng lực đạo nơi cổ tay lại mơ hồ biểu hiện bướng bỉnh cùng quật cường.
Lạc Thần cảm giác được, buông lỏng tay ra, yên lặng tiếp nhận áo lông, khoác lên trên người.
Sư Thanh Y không nói chuyện, khóe môi rốt cục hiện ra một mạt tiếu ý ấm áp, đôi mắt trong suốt, cùng gương mặt tái nhợt không có huyết sắc cường liệt đối lập.
"Đến đây." Lạc Thần nắm tay Sư Thanh Y dẫn nàng đến chỗ ngân sắc cự lang.
Trong lòng Sư Thanh Y run lên, đối với loại thân thể thân mật tiếp xúc của Lạc Thần cảm thấy rất hoang mang, ngón tay run rẩy muốn thoát ra, nhưng Lạc Thần lại bắt lấy tay nàng rất khéo, cũng không để Sư Thanh Y cảm thấy đau.
Hơn nữa trong lòng Sư Thanh Y vẫn có nỗi lo lắng nào đó, cũng không dám tùy tiện dùng lực đối với Lạc Thần, vì vậy sau đó căn bản không giãy ra nữa.
Ngân sắc cự lang ghé trên mặt băng, Lạc Thần dẫn Sư Thanh Y đặt lên trên lưng dài rộng mềm mại của ngân lang, Sư Thanh Y ở phía trước, Lạc Thần nhân cơ hội ở phía sau ôm lấy nàng.
Áo lông rộng như cánh chim, Lạc Thần đồng thời đem áo lông trên người bao bọc lên phía trước, thoáng chốc đem Sư Thanh Y phía trước cũng bao kín.
Cả người Sư Thanh Y run rẩy, thân thể cứng nhắc.
Trong đầu hình ảnh nàng trong rừng trúc giương Cự Khuyết hướng Lạc Thần thoáng qua.
Máu bắn khắp nơi.
Ngay cả mùi máu tanh nồng đậm khi đó hiện tại tựa hồ đều rõ ràng đến có thể ngửi thấy, thật sâu khắc vào xương tủy trở thành ác mộng thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân từng tạo qua ác nghiệt.
Tội lỗi không thể tha thứ.
Nếu như lúc đó một kiếm kia không phải được bản thân khống chế đâm ngược lại mà thực sự đâm vào thân thể Lạc Thần, thì phải làm thế nào.
Mình là kẻ điên, là một quái vật.
Lạc Thần đến gần em, sẽ chết.
Lần này tránh được.
Còn lần sau?
Sau này phải làm như thế nào.
.......Làm như thế nào?
Lạc Thần cảm giác được sự phản kháng trong tiềm thức của Sư Thanh Y, nhưng vẫn yên lặng ôm lấy nàng — lực đạo cũng không lớn, hơn nữa tránh được vị trí vết thương của Sư Thanh Y.
Sau đó kéo mũ lông về phía trước một chút.
Thân thể Sư Thanh Y nghiêng về sau, Lạc Thần lại hơi nghiêng về trước, cổ dán bên gáy Sư Thanh Y, khuôn mặt dán khuôn mặt, mũ lông lại lớn, dĩ nhiên cũng che cả hai người.
Áo lông bao bọc mang đến ấm áp, quan trọng hơn vẫn là nhiệt độ cơ thể lúc gần kề của nữ nhân phía sau, còn có lãnh hương nhàn nhạt tản mát trong gió, giống như bến cảng che gió tránh tuyến.
Loại ôn nhu bao dung cùng bình yên không gì sánh được này khiến cả người Sư Thanh Y như nhũn ra, dần dần thỏa hiệp.
"Ngạo Nguyệt. Đi." Lạc Thần ôm lấy Sư Thanh Y, ở trên lưng ngân lang đạm nhạt nói.
Ngân lang đứng lên, con thú chín đuôi bên cạnh cũng bắt đầu đi.
"Như vậy sẽ không lạnh, cũng không sợ không có ô nữa." Lạc Thần dán gương mặt Sư Thanh Y, nhẹ nhàng vuốt ve: "Muốn đi nơi nào?"
Sư Thanh Y cuộn người trong lòng Lạc Thần, có chút giống như chim nhỏ nép vào người, lại giống như có chút rụt rè, nàng nói: "..... Vậy trở về đi, trên đường tùy tiện nhìn là được."
Lạc Thần thúc giục Ngạo Nguyệt đi về phương hướng Huyên Hoa Hiên.
Hai người hai thú đi trong một mảnh tuyết trắng vắng vẻ, Sư Thanh Y thấp giọng hỏi: "Nó gọi Ngạo Nguyệt, vậy con này?"
Lạc Thần nói: "Cửu Vĩ."
Cửu Vĩ vừa nghe, đuôi vẫy vẫy, ngẩng đầu hướng Sư Thanh Y cùng Lạc Thần trên lưng cự lang.
Nhìn nó rất hưng phấn, lại rất tha thiết, bước nhanh qua bên kia.
"Em gặp chúng ở nơi nào?" Lạc Thần ngữ khí đạm nhạt mà mềm nhẹ, giống như nói chuyện phiếm mà mở miệng.
Trong tay Sư Thanh Y vẫn nắm hoa mai: "Ngay chỗ có hoa mai nở. Lúc đó chúng từ phía sau đến, cũng không phát ra tiếng động, em thiếu chút nữa —"
Sư Thanh Y đột nhiên dừng lại.
"Hử?" Lạc Thần chờ nàng nói tiếp.
Em..... Thiếu chút nữa giết chúng.
Vẻ mặt Sư Thanh Y cứng nhắc, hồi tưởng tình cảnh lúc đó.
Khi đó nàng đang nhón chân bẻ cành mai, sau khi tỉnh lại ngũ giác của nàng càng tinh nhạy hơn trước đây, sau khi nghe được tựa hồ là mãnh thú đến gần, còn tưởng rằng là sài lang hổ báo gì đó muốn đến tấn công nàng.
Ngay lúc đó nàng lòng đầy lệ khí, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Cành mai trên tay nàng hoàn toàn có thể biến thành lợi khí so với kiếm còn muốn sắt bén hơn, cổ tay tích lực, thiếu chút nữa đã đem cành mai phóng ra.
Chỉ cần nàng phóng đi, mặc kệ là đầu dã thú cứng rắn cỡ nào đều sẽ bị đâm thủng.
Nhưng đến lúc trước mắt xuất hiện hai con thú một lớn một nhỏ, nàng kinh ngạc lập tức ngừng tay, cổ lực đạo đáng sợ tan biến.
Tuy rằng là cự lang hình thể to lớn, còn có một con vật hình thù kỳ quái, hoàn toàn không biết là giống loài gì nhưng nàng lại có một loại cảm giác quen thuộc cùng thân thiết, nên cũng không kiêng kỵ.
"Em.... Em thiếu chút nữa bị dọa chết." Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nói cho có lệ.
"Chúng sẽ không thương tổn em."
"Em biết. Đoán được chúng là chị nuôi, em tuyệt không sợ, hơn nữa thoạt nhìn còn rất ngoan. Ngạo Nguyệt lúc đó còn nằm sấp xuống, em thấy ý tứ của nó đại khái là muốn cõng em trở lại, vì vậy mà ngồi lên lưng nó."
Sư Thanh Y nói đến đây, liền giơ lên ngón trỏ hướng Cửu Vĩ lắc lắc.
Cửu Vĩ thấy Sư Thanh Y lay động ngón tay, vội vàng phấn khởi chạy nhảy.
Trên trán Ngạo Nguyệt có ấn ký mây đỏ, từ phun ra âm thanh rầu rĩ, bước chân cũng nhanh hơn.
Hình thể của Cửu Vĩ so với Ngạo Nguyệt nhỏ hơn rất nhưng lại trội hơn về tốc độ, thoáng chốc đã bắt kịp Ngạo Nguyệt sau đó thậm chí vượt lên trước.
Vì vậy Ngạo Nguyệt cũng nhanh hơn.
Sau đó Cửu Vĩ còn muốn nhanh hơn, cũng càng lúc càng tiến gần Sư Thanh Y các nàng.
Hai thú ngươi truy ta cản, Sư Thanh Y rốt cục buồn cười, xích một tiếng bật cười.
Trong lúc xốc nảy Lạc Thần ôm nàng chặt hơn nữa, đôi môi băng lãnh dán trên gương mặt nàng, nhẹ nhàng hôn xuống.
Khuông mặt Sư Thanh Y mang theo ý cười, khóe mắt có chút ướt át.
Vài bóng người đang chờ trong viện.
"Trở về, các nàng trở về! Tớ đã nói tớ nghe thấy được." Vũ Lâm Hanh kích động mà lớn tiếng nói.
Thiên Thiên ôm cánh tay, nghiêng đầu cười: "Rõ ràng là Trường Sinh tiểu thư nghe. Không phải cậu nói bên ngoài ngay cả tiếng chim kêu cũng không có sao?"
"Câm miệng." Vũ Lâm Hanh lắc nửa dây pháo trong tay.
Lúc Sư Thanh Y ở Hắc Trúc Câu trấn mua thêm đồ dùng từng mua một số pháo, kết quả bị Vũ Lâm Hanh cười nhạo, hiện tại Vũ Lâm Hanh trái lại vui vẻ đem pháo của Sư Thanh Y ra chơi.
Trường Sinh mỉm cười không có biểu thị gì, Nguyệt Đồng xa xa nằm sấp thành một đoàn, đang ôm một khối không biết thịt gì mà cắn gặm.
Ngạo Nguyệt mang theo Sư Thanh Y cùng Lạc Thần chậm rãi hướng nội viện, Cửu Vĩ theo sát phía sau.
Vũ Lâm Hanh nhanh chóng đốt pháo.
Xác pháo đỏ rực phát ra hoa lửa, tách tách nổ vang trong tuyết trắng.
Trong tiếng pháo nổ, Lạc Thần đỡ Sư Thanh Y xuống, thay nàng khoác áo lông lên người.
Tuyết trắng tóc đen, một đôi bích nhân (nói chung là tiên đồng ngọc nữ chăng =_=)
"Sư Sư! Tân niên khoái hoạt.!" Vũ Lâm Hanh vành mắt đỏ bừng nhìn Sư Thanh Y lớn tiếng nói.
"Sư Sư, tân niên khoái hoạt." Thiên Thiên cũng chúc một câu.
Trường Sinh cười: "A Cẩn, năm mới tốt đẹp!"
"Tân niên khoái hoạt." Sư Thanh Y mỉm cười.
Lạc Thần mĩm cười không nói.
Sau đó chỉ nghe một tiếng rít gào, Nguyệt Đồng vứt bỏ miếng thịt trong miệng, thân hình tăng vọt biến thành sư tử tuyết, tám đuôi trắng noãn tàn bạo mà trừng mắt nhìn Ngạo Nguyệt.
Ngạo Nguyệt hai mắt đỏ bừng, lập tức giương nanh.
Cửu Vĩ thoáng chốc nhảy đến trên lưng Ngạo Nguyệt, cũng nhe răng trợn mắt.