Dò Hư Lăng

Quyển 2 - Chương 77: Một đêm mê đắm (hạ)




Warning: Có thịt nga~ hắc hắc ~

"Không thay quần áo, làm thế nào ngủ." Ngón tay Sư Thanh Y khẽ xiết lấy áo ngủ, đầu cũng cúi thấp, tóc dài ẩm ướt xõa tung trên vai, ánh mắt chăm chú nhìn xuống ngón chân.

Trên ngón chân vẫn còn đọng lại một ít nước, nhỏ nhắn xinh đẹp, cẩn thận mà khép vào nhau, thể hiện sự bất an trong nội tâm của chủ nhân.

Nàng không dám nhìn Lạc Thần, dường như chỉ cần liếc mắt nhìn nữ nhân này lần nữa, nàng sẽ khắc chế không được mà làm ra việc khác người gì đó.

Chẳng qua nàng có điều không biết, đó chính là bản thân vô tình biểu lộ sự quẫn bách cùng trốn tránh như vậy, rơi vào trong mắt nữ nhân kia là một dáng vẻ cỡ nào kiều mị động lòng người.

"Vậy không ngủ." Lạc Thần đến gần nàng, nhẹ giọng nói: "Hiện tại tỉnh dậy, ngược lại ngủ không được."

Sư Thanh Y vội vã ngẩng đầu, áy náy mà nói: "Xin lỗi, là em làm phiền đến chị."

Nàng như thế thành khẩn áy náy, nhưng Lạc Thần dường như có chút mất hứng, mặt không chút thay đổi mà đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của nàng: "Ở trước mặt chị, có hai câu em không cần nói. Một là "cảm ơn" hai là "xin lỗi"."

Sư Thanh Y biết mình nói sai, liền thập phần nhu thuận mà tùy ý Lạc Thần vuốt ve.

Nàng quấn khăn tắm nhìn tựa như một chú thỏ trắng mềm mại, lại có một vẻ đẹp rất khác biệt, mái tóc dán bên ngực trái, uyển chuyển rũ xuống, trên tóc vẫn còn lưu lại bọt nước, tựa như một chiếc mốc câu quấy nhiễu nhân tâm.

Lạc Thần lẳng lặng mà nhìn nàng, đầu ngón tay khẽ lướt trên gương mặt nàng, nói: "Em mệt mỏi sao?"

"Mới vừa tắm xong, rất tỉnh táo." Sư Thanh Y trong lòng bang bang, lãng tránh ánh mắt của Lạc Thần, cúi đầu nói.

"Vậy cùng chị một lúc." Lạc Thần vuốt nhẹ tóc nàng: "Cùng chị nói nói chuyện."

"Ân, được." Sư Thanh Y nhích người đến ngồi bên cạnh Lạc Thần, dựa vào gần nàng một chút.

Yên lặng chốc lát, Lạc Thần nói: "Chị vừa có một giấc mơ."

Nghe vậy, Sư Thanh Y kinh ngạc mà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đặc biệt trong trẻo nhưng sâu thẳm của Lạc Thần, chỉ là lúc này, thần sắc bên trong có chút tịch mịch cùng thất vọng.

Xưa nay đôi mắt này luôn không hề gợn sóng, giống như một đầm nước âm trầm, bất luận chuyện gì cũng không làm mặt nước bên trong dao động. Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy nữ nhân này một vẻ nhạt nhẽo nhất thành bất biến, cũng chỉ có lúc hai người cùng nhau, Sư Thanh Y mới có thể từ trong ánh mắt này mình thấy một sắc thái khác.

"Là ác mộng sao?" Sư Thanh Y thấy trên cổ Lạc Thần có vài sợi tóc dán trên da thịt, tựa hồ bị mồ hôi thấp ướt.

"Có thể xem là như vậy." Lạc Thần tựa đầu lên vai Sư Thanh Y, gần như đang nói mơ: "Chị mơ thấy chuyện trước đây."

Sư Thanh Y ngửi thấy hương thơm thanh nhã của hoa lê trong đêm mưa trên người nữ nhân bên cạnh, do dự giây lát mới thăm dò nói: "Là chuyện không vui trước đây chị đã trải qua ở cổ đại sao?"

"Đó là một việc hơn cả không vui."

Sư Thanh Y trầm ngâm, không nói lời nào.

Lạc Thần nhắm mắt lại, lông mi thật dài rũ xuống, chậm rãi nói: "Thật lâu trước đây, chị chỉ có một mình, không vui cũng không buồn, nên cũng không cảm thấy chuyện được mất có gì là quan trọng. Đến một ngày, chị có bạn bè, hơn nữa còn có một người để mong nhớ, vì vậy chị đối với rất nhiều việc trên thế gian bắt đầu tính toán được mất. Có được, rồi lại mất đi, chung quy cũng sẽ để tâm. Có một người, chị đã từng bởi vì sơ xuất mà đánh mất nàng, may mà lại tìm được nàng trở về, cùng nhau qua một đoạn thời gian yên bình, thế nhưng trong lúc mơ hồ chị lại lần thứ hai đánh mất nàng. Trước đó trong mộng chị nhìn thấy mình lúc từ trong quan tài tỉnh lại, chỉ lẻ loi một mình, bên cạnh không có một ai khác."

Lạc Thần hiện nay rất tính toán, rất để tâm, chính là việc nàng vô cớ bị nhốt trong quan tài, ngủ say mấy trăm năm mới thức tỉnh.

Sư Thanh Y thầm nghĩ Lạc Thần đem chuyện trước đó thức tỉnh ở Lạc Nhạn Sơn vào trong mộng, đại khái là bởi vì trong lòng nàng quá mức để tâm chuyện này, nên không khỏi nhẹ giọng nói: "Vậy trong mộng chị không nhìn thấy em sao? Lúc chị tỉnh lại, hẳn là phải nhìn thấy em, đó chính là sự thật."

Lạc Thần nhẹ nhàng cười, ngồi thẳng thân thể, lắc đầu nói: "Cho nên mới là ác mộng."

Sư Thanh Y nghiêng đầu: "Em có thể hỏi người đó là ai không?"

Vì sao Lạc Thần lại lộ ra vẻ mặt như vậy.

Có thể khiến nàng quyến luyến như vậy, sẽ là ai đây?

Là chồng nàng, hay là.....

Nghĩ vậy, trong lòng Sư Thanh Y có một loại cảm giác rất kỳ lạ, rất mơ hồ, nàng chỉ biết là cảm giác này khiến nàng không thoải mái.

"Là em họ tôi." Lạc Thần nhìn thấy sắc mặt của Sư Thanh Y, biết nàng lại đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên nở nụ cười.

"Ai?" Sư Thanh Y sửng sốt.

"Em họ Cổ đại." Lạc Thần nheo mắt: "Chị từng cùng em đề cập qua một lần."

Sắc mặt Sư Thanh Y trở nên trầm ngâm: "Em biết là em họ cổ đại, không phải người trước mắt chị."

Ánh mắt nàng len lén nhìn Lạc Thần một hồi, khẽ xê dịch thân người, quỳ gối trước mặt Lạc Thần, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt nàng nói: "Không sao cả, còn có em cùng chị, chị sẽ không cô đơn một mình nữa. Tuy rằng nói như vậy có chút kỳ lạ, nhưng em tốt xấu gì cũng là em họ hiện tại của chị, còn là.. còn là bạn gái của chị. Chị lần sau lúc nằm mơ, nhất định phải nhớ kỹ, mơ thấy em."

Lạc Thần hồi lâu không nói chuyện, Sư Thanh Y dường như gom đủ dũng khí, lại đột nhiên nói: "Em thích chị."

Câu bày tỏ này trước kia nàng đã từng nghe qua, nhưng thực tế để chờ những lời này, trước đó nàng thật sự phải nhẫn nại rất lâu, thế nhưng Sư Thanh Y lần này lặp lại, trái lại khiến thần sắc trong mắt nàng thoáng đông cứng lại.

Lạc Thần khẽ cười nói: "Vì sao đột nhiên nói câu này."

Sư Thanh Y nói: "Em chỉ muốn cho chị thoải mái một chút, vui vẻ một chút."

Nàng đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ điên cuồng, lại trầm thấp nỉ non nói: "Em rất muốn chị."

Lạc Thần ôn nhu đáp lời nàng: "Chị đang ở đây."

"Không phải, thực ra em....." Sư Thanh Y cảm giác đầu lưỡi dường như xoắn lại, muốn lưu loát nói một câu cũng trở nên khó khăn.

Ngôn ngữ dường như đã không thể thổ lộ được sự rung động cùng mâu thuẫn trong lòng nàng lúc này, hai tay nàng trụ ở trên giường, cúi người về phía trước mà nhẹ nhàng hôn lên môi Lạc Thần.

Lạc Thần bất ngờ.

Chỉ là một cái chạm môi như thế, sau đó Sư Thanh Y rất nhanh lui về, những tâm tư cất giấu trong lòng gần như khiến sắp khống chế không được hành động của bản thân.

Bởi vì cử biên độ cử động của nàng quá lớn, khăn tắm quấn quanh người cũng vì thế mà trở nên lỏng lẻo, nên cũng không thể nào che lấy đường cong lả lướt của cơ thể được nữa, xuân cảnh theo đó mà hiển hiện không sót chút gì.

Sư Thanh Y cảm giác được trên người mát lạnh, hoảng hốt vội vàng bắt lấy khăn tắm đã rơi xuống che trước ngực.

Mặt nàng xấu hổ đỏ mặt đến chỉ muốn độn thổ cho xong, giây tiếp theo, bàn tay đang che lấy ngực lại bị một bàn tay khác nhẹ nhàng bắt lấy.

Sư Thanh Y vô thức muốn đè chặt khăn tắm hơn nữa, nhưng Lạc Thần lại vươn hai tay, đem nàng kéo vào trong lòng.

"Đừng nhúc nhích, nữ nhân ngốc này." Lạc Thần ôn nhu ôm nàng, nỉ non.

Sư Thanh Y cảm giác phòng tuyến mỏng manh đến buồn cười trong lòng hoàn toàn sụp đổ, dục niệm tích tụ từ lâu bắt đầu ào ạt tuôn ra, trong nháy mắt rơi vào cái ôm này, dục niệm kia liền lấy đầy thân thể nàng.

Nàng tựa đầu trên vai Lạc Thần, gắt gao ôm lấy Lạc Thần, không hiểu vì sao, cư nhiên có một loại cảm giác an tâm cùng hạnh phúc đến muốn rơi lệ.

Nữ nhân nàng ngày đêm mong nhớ, nữ nhân trong lòng nàng, đang ở đây.

Nếu như có thể nàng thực sự mong muốn cùng Lạc Thần một chỗ, cùng nhau đến già, qua cả đời.

"Chị cũng rất muốn em." Lạc Thần thì thầm, dán sát bên gáy của nàng, đôi môi hôn lên mái tóc dài ẩm ướt kia.

"Có thể không?" Nàng đưa tay kéo lấy thắt lưng nhỏ nhắn của Sư Thanh Y, hàm hồ hỏi Sư Thanh Y, lại giống như đang hỏi chính mình.

Giờ phút này, đã không còn gì là có thể cùng không thể nữa.

Sư Thanh Y đang quỳ trên giường, tùy ý để dục niệm lan tràn, nhắm mắt lại, bắt đầu cùng Lạc Thần lẳng lặng mà hôn môi.

Đầu tiên là cánh môi mềm mại nhẹ nhàng tiếp xúc, sau đó lại không thỏa mãn mà hé mở đôi môi, nghênh đón đối phương tiến vào.

Lạc Thần một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Sư Thanh Y, tay kia vuốt ve da thịt nóng bỏng trên cổ của nàng, qua lại nhẹ nhàng ma sát. Sau một hồi triền miên hôn môi, môi của nàng bắt đầu di chuyển dọc theo gáy của Sư Thanh Y lên phía trên, dời đến vành tai tinh xảo, mở miệng nhẹ nhàng cắn một cái.

Trên mặt Sư Thanh Y nổi lên một tầng hồng nhuận, dưới sự cắn mút của Lạc Thần, thân thể nàng phát ra run rẩy, thiếu chút nữa thì kêu ra tiếng.

May là nàng lo lắng nhà sàn cách âm không tốt, lại nhịn xuống, chì đành đem âm thanh kia đè nén thành một tiếng thở dốc thỏa mãn.

Khăn tắm bị ném sang một bên, Sư Thanh Y bị Lạc Thần đặt ở trên giường, quả thực không biết thân thể phải làm thế nào mới tốt. Toàn thân quang lõa, không chút che đậy, nhiệt độ trong phòng rất thích hợp, cái chăn liền trở nên dư thừa, thế nhưng rồi lại rất hữu dụng, Sư Thanh Y trong lúc quẫn bách đưa tay muốn kéo lấy tấm chăn lại bị Lạc Thần đè lại.

Lạc Thần trên cao tỉ mỉ nhìn nàng, cười: "Lạnh?"

Sư Thanh Y cắn môi, lắc đầu.

Thân hình nàng thon gầy, đôi chân thon dài, đường nét rõ ràng, da thịt mềm mịn trắng nõn. Cả người tựa như một khối thanh ngọc, đường cong nhu hòa, màu sắc thanh nhã lại mang theo một cổ ấm áp, được thời gian mài giũa nên càng thêm xinh đẹp mỹ lệ.

Lạc Thần cúi người, đem thân thể nàng ôm vào trong lòng, tựa như ôm một vật trân bảo không gì sánh được, nhẹ giọng dỗ dành nàng: "Chị thích nhìn em như lúc này, rất đẹp."

Sư Thanh Y môi cắn càng thêm chặt.

Trước đây nàng chưa bao giờ dám tưởng tượng, trên đời sẽ có một người trong hoàn cảnh này nói với nàng lời âu yếm cùng ca ngợi như vậy.

Lạc Thần cởi bỏ áo ngủ, tóc dài đen nhánh như tơ lụa không hề cách trở mà trực tiếp trượt xuống da thịt, mềm mại phủ lên bờ vai trơn nhẵn.

Tóc nàng rất dài, nữ nhân hiện đại rất ít để tóc dài như vậy, hơn nữa vẫn duy trì màu đen tự nhiên, tạo nên cảm giác cổ điển cùng đoan chính.

Trước đây lúc nhìn Lạc Thần tắm, Sư Thanh Y nhiều lần xem qua thân thể của nàng, nhưng chỉ là ẩn hiện sau làn hơi nước, mơ mơ hồ hồ, nên đại bộ phận đều bị nước che đi, nói chung đều là ôm tỳ bà nhưng không thể đánh.

Thế nhưng, lần này hoàn toàn bất đồng.

Nữ nhân này đem tất cả mỹ lệ cùng bí ẩn của nàng không hề che dấu mà bại lộ trước mặt Sư Thanh Y.

Trên đời này, cũng chỉ mình Sư Thanh Y có loại đặc quyền này.

Da thịt trắng như tuyết, dưới ánh đèn mỗi một tất da thịt đều kiều diễm trơn nhẵn đến mê người. Vầng sáng đổ xuống, một đường thẳng đến hai điểm hồng nhạt trước ngực.

Vốn dĩ tóc dài đen nhánh buông xuống, cùng da thịt trắng nõn hợp cùng một chỗ tạo nên một hắc bạch tuyệt sắc chi cảnh, giống như vẽ rồng điểm mắt, hai mắt này hồng nhuận đầy mê hoặc, khiến cổ họng Sư Thanh Y cũng sắp phát hỏa.

Nữ nhân này quả thực giống như thuốc phiện ăn sâu vào thể xác lẫn tâm hồn kẻ khác, đẹp đến khiến kẻ khác mất đi phương hướng, chỉ muốn chặt chẽ quấn lấy nàng.

Sư Thanh Y hoảng hốt cảm thấy bản thân chỉ sợ là đang nằm mơ, hay là do nàng quá khao khát nữ nhân trước mặt nên mới sinh ra ảo giác, thế nhưng chờ nàng ngước mắt cẩn thận quan sát một lần nữa, nhìn thấy hai người đều thân thể quang lõa dán hợp với nhau, mới phát hiện tất cả đều là thật.

Vì vậy nàng đột nhiên bắt đầu trở nên khẩn trương, ngượng ngùng đến đầu ngón chân cũng phát đỏ.

Lạc Thần cúi đầu, vài sợi tóc của nàng mềm mại dán lên gương mặt Sư Thanh Y nhẹ nhàng lay động.

Nàng vuốt ve da thịt trên vai Sư Thanh Y, thản nhiên trêu đùa một câu. "Chị cũng đã cùng em thẳng thắn bộc lộ đến như vậy, vẫn khẩn trương sao?"

Sư Thanh Y biết nàng đang ám chỉ lần trước bản thân giữa đường bỏ cuộc, thấp giọng nói: "Em là lần đầu tiên.... Em sẽ không như vậy nữa."

Vẻ mặt của nàng có chút nghiêm túc, gương mặt trắng nõn ửng lên hai mảng hồng nhuận như hoa đào, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.

Lạc Thần nhìn nàng một hồi, mi tâm khẽ động, lộ vẻ trầm tư: "Ân, lần đầu tiên."

Sư Thanh Y lại không hiểu hàm ý trong lời nói của nàng, bắt lấy cánh tay quang lỏa của nàng, khẩn trương mà bọc bạch cõi lòng: "Chị thật sự là người đầu tiên."

Nàng nói xong, cảm thấy vô cùng nôn nóng, cuối cùng lại trầm thấp nói thêm một câu: "Dĩ nhiên, em hy vọng chị cũng sẽ là người cuối cùng."

Đôi mắt đen kịt của Lạc Thần trầm tĩnh nhìn nàng.

Hai gò má Sư Thanh Y bởi vì ngượng ngùng mà càng phát ra hồng nhuận, thấp giọng nói: "Tầm mắt của em rất hẹp, nếu như em thích chị, em nhất định sẽ chỉ thích một mình chị."

Nàng đang nằm dưới thân Lạc Thần, thân thể quang lỏa tiếp xúc, vẻ mặt nghiêm túc mà moi hết tâm can muốn chứng minh tình cảm của mình, trong thời khắc quan trọng này, tim nàng cũng tựa hồ thắt lại.

Lạc Thần lại mỉm cười nhìn nàng, đưa tay kéo nàng dậy ôm vào trong ngực: "Thật trùng hợp, tầm mắt của chị cũng rất hẹp."

Em là người đầu tiên.

Người duy nhất.

Dĩ nhiên cũng là người cuối cùng.

Sư Thanh Y cảm giác tim đập càng lúc càng nhanh, Lạc Thần cười thấp giọng nói: "Nếu là lần đầu tiên, chị sẽ dạy em, em phải làm một học sinh tốt."

Nàng dán đến gần, kéo tay của Sư Thanh Y đến, dán trên khuôn ngực quang lõa của mình, khóe mắt lộ ra vô hạn phong tình: "Bước đầu tiên em đã xem rồi, chắc cũng đã hiểu, đương nhiên là phải bắt đầu từ cởi quần áo."

Tay Sư Thanh Y vừa chạm vào da thịt mềm nhẵn trơn bóng như ngọc của nàng, lại vừa thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc chỉ dạy, khuôn mặt càng thêm đỏ ửng.

"Bước thứ hai."

Lạc Thần một tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Sư Thanh Y.

Tay phải lại duỗi đến...