Dò Hư Lăng

Quyển 2 - Chương 67: Yêu trong nguy hiểm




Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, xấu hổ mà thu hồi ánh mắt, nhưng vẫn đứng bất động.

Lạc Thần bảo nàng đi vào, sau khi Sư Thanh Y vào phòng, Lạc Thần ở phía sau đóng cửa lại, đồng thời cài khóa chống trộm.

Khách sạn này mỗi một phòng đều được quét dọn phi thường sạch sẽ, gối niệm, chăn đều trắng như tuyết, từ đó có thể thấy ông chủ Đông kia cũng có chút phúc hậu.

Sư Thanh Y tùy ý nhìn lướt qua, phát hiện ga giường đặc biệt ngăn nắp, không có vết tích gì, điều này chứng tỏ Lạc Thần trước đó Lạc Thần chưa từng tiếp xúc với chiếc giường này. Cạnh giường còn có một giá treo quần áo bằng gỗ, ba lô của Lạc Thần đặt trên ghế tựa, miệng ba lô mở ra để lộ chuôi kiếm Cự Khuyết được quấn vải bố, bên cạnh ba lô còn có quần áo Lạc thần vừa thay ra chưa kịp giặt.

"Quan sát tỉ mỉ như vậy là muốn làm trinh thám sao?"

Sư Thanh Y đang nhìn ngó xung quanh phòng, không đề phòng mà bị Lạc Thần từ phía sau ôm lấy thắt lưng nàng.

Thắt lưng Sư Thanh Y khẽ run lên, thấp giọng nói: "Em cảm thấy khách sạn này có chút cổ quái, nên tự nhiên muốn quan sát kỹ một chút."

Nói xong, nàng có chút ngượng ngùng mà cử động thân thể, mặt đỏ ửng nói: "Đừng ôm em, chị đã tắm rồi, trên người em có mồ hôi, hương vị không tốt."

Lạc Thần dán sát bên tai nàng, nhẹ nhàng ngửi ngửi: "Chị ngược lại cảm thấy hương vị rất tốt."

Sư Thanh Y bị hơi thở mềm mại của Lạc Thần thổi đến khiến cho tâm tư buông lỏng, nhịn không được giữ lấy hai tay Lạc Thần vốn đang ôm lấy thắt lưng nàng, nói: "Em thấy chị vào phòng lâu như vậy cũng không đến trên giường, tắm cũng không mất nhiều thời gian như vậy, em đang suy nghĩ, trước đó có lẽ chị đã kiểm tra qua căn phòng này? Có lẽ, chị đã từng đi ra ngoài một khoảng thời gian?"

Trong phòng chỉ có một cái ghế tựa, mà ba lô đã đặt trên đó nếu như Lạc Thần muốn nghỉ ngơi thì chỉ có thể lựa chọn ngồi ở trên giường.

Hơn nữa dựa theo thói quen của người bình thường khi vào ở trong khách sạn, nhà nghỉ đều sẽ vô thức ngồi hoặc nằm trên giường nghỉ ngơi, đây là hành vi rất phổ biến, nhưng trên giường của Lạc Thần không có vết tích, Sư Thanh Y lại nghĩ đến tính cách cẩn thận của Lạc Thần nên mới đưa ra suy đoán như vậy.

Lạc Thần nở nụ cười: "Phải, trước đó chị vẫn luôn ở ngoài hành lang."

Của sổ ở hành lang đa số đều là mở, nên có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình trong tứ hợp viện, trong lòng Sư Thanh Y hiểu rõ, hỏi: "Chị phát hiện cái gì sao?"

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Chị phát hiện, ông chủ Đông kia ở trong sân cho cây hòe ăn thịt."

"Cái gì? Ăn thịt?" Giọng nói của Lạc Thần tuy rất bình tĩnh dường như không có gì là ngạc nhiên nhưng Sư Thanh Y nghe được liền cảm thấy kinh hãi, vội vã xoay người lại nhìn vào mắt Lạc Thần.

Người có thể ăn thịt, động vật có thể ăn thịt, thế nhưng cây hòe thế nào có thể ăn thịt? Chuyện này cũng quá đáng sợ rồi.

Lạc Thần nhìn khuôn mặt Sư Thanh Y lộ vẻ tái nhợt, cười cười, kéo nàng đến bên giường, tự mình ngồi xuống sau đó kéo Sư Thanh Y ngồi ở trên đùi nàng.

Tư thế này càng khiến Sư Thanh Y cảm thấy mất tự nhiên, ngồi trên hai đùi thon dài xinh đẹp của Lạc Thần, lui vào trong lòng nàng, quả thực không biết nên làm thế nào mới tốt.

Còn Lạc Thần chỉ vững vàng mà ôn nàng ở trong lòng, chậm rãi cùng nàng giải thích: "Lúc trước chị đứng bên cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy ông chủ Đông kia từ tầng một đi ra, trong tay bưng một chậu rửa mặt lớn. Trong chậu rửa mặt chút đầy máu thịt, cũng không biết là thịt heo hay thịt bò, hắn mang cái chậu đó đặt dưới gốc cây hòe, lạy ba lạy, sau đó nhanh chóng rời đi, thoạt nhìn hình như là đang tiến hành hiến tế."

Sư Thanh Y nghe đến cả người đổ mồ hôi lạnh: "Sau đó thì sao?"

Lạc Thần nói: "Sau khi hắn đi, chị vẫn đứng trên hành lang nhìn hồi lâu, nhưng không thấy cây hòe kia có động tĩnh gì, cũng không có tiếng động gì, cuối cùng tôi lặng lẽ xuống lầu đến gần góc cây hòe xem thử, lại phát hiện máu thịt trong chậu đã biến mất, ngay cả vết máu lẻ ra phải dính trên mép chậu cũng không còn."

"Chị không phát hiện cụ thể là cái gì đã ăn số thịt đó sao?" Sư Thanh Y đối với việc cây có thể ăn thịt vẫn không thể tin tưởng, nàng thầm nghĩ cây hòe chỉ là bề ngoài, dưới tàng cây phải có hang động, bên trong động lại có động vật gì đó, hoặc là trong tán cây có gì đó ẩn nấp, vật gì vậy ông chủ kia thật ra không phải cho cây ăn mà lại nuôi vật gì đó nấp trong cây hòe.

Lạc Thần biết tâm tư của Sư Thanh Y, nói: "Không nhìn thấy. Dưới cây hòe không có hành động, chị cũng kiểm tra qua cành lá của cây, trên đó này cả chim cũng không có, tóm lại là không có sinh vật nào tồn tại."

Sư Thanh Y chau mày, một tay ôm lấy cổ Lạc Thần, suy nghĩ một chút, mới nói: "Nếu trên cây không có nuôi thứ gì, còn trong giếng dưới góc cây? Bên cạnh cây hòe có một cái giếng, khó đảm bảo........"

Lạc Thần lắc đầu: "Miệng giếng đã bị bít kín, theo lý thì không thứ gì có thể bò ra được."

"Lẽ nào cây hòe đó thật sự..." Sư Thanh Y không dám xác định mà nói ra, chỉ là nói: "Ở đây quả nhiên rất cổ quái, Tào Duệ thế nào lại muốn chúng ta đến đây tìm người dẫn đường? Nếu như nói cần tìm chính là người được gọi là ông chủ Đông kia, em đây thật không dám tin, lúc hắn đi ra rõ ràng đã bị thương, hơn nữa bị thương rất nặng, mùi máu trên người rất đậm, hẳn là chị cũng ngửi thấy được?"

Lạc Thần gật đầu: "Ân."

Nàng dừng một chút, nói tiếp: "Kỳ thực cây hòe chỉ là tính thuần âm, bản thân không có gì nguy hiểm, thế nhưng sự tồn tại của nó lại có thể thay đổi phong thủy, cũng chính là chúng ta thường nói đại hung. Nếu như muốn nuôi dưỡng vật gì đó thì đây là nơi thích hợp nhất, bất quá nếu tôi tìm lâu như vậy cũng không phát hiện có thứ gì sống trên cây, vậy chỉ còn một khả năng đó là thứ gì đó rất nhỏ, nhỏ đến rất khó phát hiện, ví dụ như -côn trùng nhỏ như kiến."

Sư Thanh Y rùng mình một cái, Lạc Thần nắm lấy cánh tay nàng, phát hiện trên tay đã nổi lên một tầng da gà.

Lạc Thần chậm rãi giúp nàng xoa cánh tay, nói: "Đừng sợ. Trước đó chị đã gửi tin nhắn nói lại chuyện này với mọi người, căn dặn bọn họ tối nay đề cao cảnh giác."

Sư Thanh Y nói: "Kỳ lạ, tại sao em lại không nhận được tin nhắn của chị? Chị không gửi cho em sao?"

Lạc Thần nhìn nàng, ý tứ sâu xa mà nở nụ cười: "Vì sao chị phải nhắn tin cho em? Dù sao em cũng phải xuống đây, chi bằng chính miệng nói với em."

Khuôn mặt Sư Thanh Y đỏ đến quỷ dị, nàng giống như trẻ con nói dối bị vạch trần, thoáng xoay mặt đi.

Lạc Thần mở túi quần áo trong tay nàng ra xem thử, nói: "Chị xem, ngoại trừ quần áo để tắm rửa, em còn đặc biệt mang theo áo ngủ. Nếu nói như vậy, phòng của em không chỉ là phòng tắm có vấn đề, nên mới đến đây mượn phòng tắm của chị mà ngay cả giường cũng xảy ra vấn đề nên cần mượn dùng giường của chị, đúng không?"

Sư Thanh Y vội vàng đứng lên, giống như bị lửa cháy đến trên người.

Lạc Thần chỉ nhìn nàng, bình thản nở nụ cười.

Sư Thanh Y mím môi một lát, thẹn quá hóa giận nói: "Em.... em là bạn gái của chị, em không thể cùng chị ngủ chung sao?"

Lạc Thần nghiêm chỉnh gật đầu: "Dĩ nhiên có thể."

Sư Thanh Y đột nhiên cảm thấy bản thân nếu còn tiếp tục nói chuyện, sớm muộn gì cũng bị bất lợi, bị nữ nhân này ăn đến chút mảnh vụn xương cốt cũng không còn, nên vội vã mượn cớ đi tắm chạy vào phòng tắm.

Qua gần mười phút, Sư Thanh Y tắm rửa xong mặc áo ngủ đi ra, thì thấy Lạc Thần ngồi ở mép giường nhắn tin, hẳn là cùng Vũ Lâm Hanh trao đổi.

Lạc Thần ngẩng đầu, thấy tóc nàng vẫn còn ướt liền đặt điện thoại xuống, đến giúp nàng sấy tóc, chờ đến lúc tóc sắp khô, Lạc Thần nói: "Sắp mười giờ, ngủ thôi. Lâm Hanh bọn họ lúc này cũng đều đã tắt đèn rồi."

Sư Thanh Y biết phải sớm tắt đèn là do Lạc Thần căn dặn, muốn giả như bọn họ nghỉ ngơi sớm. Nếu như ông chủ Đông kia muốn hành động gì, nhất định sẽ chờ lúc tất cả mọi người ngủ say mới hành động, dựa theo quy luật giấc ngủ củ con người, hai giờ sáng chính là thời cơ thích hợp nhất.

Sư Thanh Y tắt đèn phòng, đèn giường, còn Lạc Thần đem vải bố quấn trên Cự Khuyết mở ra, đặt Cự Khuyết trên tủ đầu giường, sau đó mới nằm xuống bên cạnh Sư Thanh Y.

Máy điều hòa đã chỉnh nhiệt độ vừa phải, sau khi đắp chăn lại càng thêm ấm áp. Loại ấm áp này khiến Sư Thanh Y cảm giác thập phần thoải mái, trong cảm giác thoải mái cùng thư thả này, nàng nhịn không được đưa tay ôm lấy thắt lưng Lạc Thần.

Bởi vì giường đơn tương đối chật hẹp, không thể so với giường lớn, hai nữ nhân thân cao chân dài cùng nằm trên đó, thân thể dán càng thêm chặt, Sư Thanh Y ôm noãn ngọc ôn hương vào trong lòng, khuôn mặt chôn ở xương quai xanh của Lạc Thần, nhịp tim cũng không khống chế được mà đập rất nhanh.

Hương thơm thanh nhã trên cơ thể Lạc Thần nhàn nhạt mà quẩn quanh trong hơi thở của Sư Thanh Y, nàng dán vào rất gần, chóp mũi chạm vào da thịt cùng làn tóc mềm mại chỗ xương quai xanh của Lạc Thần, nhẹ nhàng ngửi lấy hương thơm khiến nàng mê muội này.

Bên ngoài mưa đã nhỏ đi rất nhiều, tiếng mưa rơi nhỏ giọt tí tách tí tách, càng làm cho trong phòng trở nên vắng lặng.

Vì vậy loại hương thơm này lan tỏa trong căn phòng vắng lặng, ngoài ý muốn mà khiến có cảm quan càng thêm khếch đại, dục niệm của Sư Thanh Y bị loại hương thơm này dẫn ra, dục niệm kia mãnh liệt đến dường như sắp biến thành thực thể, gần như chỉ hận không thể đem Lạc Thần ăn sạch không còn một mảnh.

Sư Thanh Y dĩ nhiên không dám thực sự đem Lạc Thần ăn sạch.

Không nói đến hiện tại nguy cơ tứ phía, hai người nằm ở trên giường, trên thực tế là vì chờ một người đến, xem như hiện tại đang ở một nơi an toàn như trong nhà, thì Sư Thanh Y có lòng đó cũng không có can đảm đó.

Nàng cũng chỉ có thể giống một con thỏ ngoan ngoãn chui vào trong lòng Lạc Thần cọ cọ, thở dài mà nỉ non: "Lạc Thần, chị thật thơm."

Lạc Thần không lên tiếng, nhưng ngón tay lại sờ qua, chạm đến môi của Sư Thanh Y, chậm rãi ôn nhu mà vuốt ve, giống như cho nàng một nụ hôn thật dài.

Sư Thanh Y bị ngón tay nàng vuốt ve cảm thấy có chút khô nóng, bàn tay sờ đi xuống, Lạc Thần không thay áo ngủ mà vẫn như trước đó mặc quần soóc ngắn cùng áo T-shirt. Sư Thanh Y sờ đến bắp đùi trơn nhẵn mềm mại của nàng thì cảm giác giống như bị mê hoặc, ngón tay không tự chủ mà vuốt ve trên da thịt mềm mịn kia.

Trong bóng tối, Lạc Thần nhẹ nhàng bật ra một tiếng cười: "Muốn làm cái gì?"

"Em sợ chị chờ không được mà ngủ quên, dù sao cũng phải tìm chút việc làm để bản thân tỉnh táo một chút, nếu không đến lúc đó người xấu từ tầng dưới chạy lên thì phải làm sao." Khuôn mặt Sư Thanh Y đỏ bừng, bất quá trong bóng tối tốt xấu gì cũng nhìn không thấy, vì vậy ngữ khí của nàng mang theo chút giả vờ đứng đắn mà ngụy biện.

"Vậy nói ngược lại." Lạc Thần nỉ non phụ họa nàng: "Chẳng qua là em hiểu được cụ thể nên làm như thế nào sao?"

Sư Thanh Y ngượng ngùng đến muốn chiu vào vỏ ốc, nhưng rồi Lạc Thần lại dán đến nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi mềm mại của nàng.

Lần này hôn môi là một loại thể nghiệm hoàn toàn mới, Sư Thanh Y cảm giác bản thân hiện tại đang đứng ở một đỉnh núi rất nguy hiểm, nàng rõ ràng biết có nguy hiểm, đã ở tại thời điểm đón nhận loại nguy hiểm này đến, thế nhưng trong sự nguy hiểm vây quanh này, nàng lại được nhấm nháp loại ôn nhu ngọt ngào nhất trên đời.

Vì vậy trong loại kích thích này nàng tìm được một loại cảm giác càng tuyệt diệt đó là phóng túng, cơ thể không những không thả lỏng mà ngược lại bởi vì loại kích thích này càng thêm căng chặt, giống như dây leo gắt gao mà cuốn lấy nữ nhân đang cùng nàng hôn sâu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mưa vẫn tí tách rơi nhỏ gọt, bóng đêm dày đặc lan ra như mực nước.

Ái tình, triền miên, nguy hiểm. Tất cả, tất cả, đều trong đêm mưa này bùng lên.

Mà nam nhân ngồi ngay ngắn dưới tầng một, nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường.

Hắn ngồi như một pho tượng, ánh mắt bất động nhìn ngắm con dao sắc nhọn trong tay. Cuối cùng, lúc kim đồng hồ chỉ đến một con số nào đó, hắn bưng bụng đứng lên, nhìn về phía cây hòe trong sân.

"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Trong phòng 202, Sư Thanh Y rút vào lòng Lạc Thần, nhẹ giọng hỏi.

Lạc Thần đưa tay sờ lấy di động, màn hình sáng lên, chiếu vào môi nàng, đôi môi bởi vì cùng Sư Thanh Y thân mật mà hồng nhuận ướt át.

Ánh mắt của nàng thâm thúy mà kiên định, điềm tĩnh tựa như một thợ săn: "Một giờ năm mươi."

p/s: =_=~ nhiều khi thấy Thanh tỷ lúc đầu khí thế hừng hực nhưng đến cuối cùng lại....aizzzz....bỏ đi, bỏ đi.