Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Cổ Đại Thiên]

Quyển 5 - Chương 229: Tâm tư




Đi vào trong sân, Vũ Lâm Hanh đang ngồi ở bên cạnh bàn đá ở sân trong, dường như buồn chán ăn quả mơ khô, mà nhóm ảnh vệ kia như trước giống như tượng đá ngồi trêи tường. Vũ Lâm Hanh khẽ hừ nhẹ một tiếng, cầm một quả mơ khô ném Mười Bốn, Mười Bốn bị ném trúng, cũng không hề nhúc nhích.

“Không có thú vị.” Thấy ta đi đến, Vũ Lâm Hanh nâng cằm, lười biếng nói: “Sư Sư… Những đầu gỗ này, đánh không đánh trả, mắng cũng không nói lại, rất không thú vị. Còn có ma quỷ, bảo muốn ăn mơ khô, ta đi ra phố mua cho nàng trở về, ai biết nàng lại ngủ thành ra cái đầu gỗ, nhìn cũng không nhìn ta một cái. Trong phòng ngoài phòng đều là những kẻ như vậy, Sư Sư ngươi nếu không trở về, ta sẽ buồn chết.”

Ta nói: “Tiểu thư, ngươi lại rảnh rỗi đến chết, có giả không vậy.”

“Đúng là rảnh rỗi muốn chết.” Vũ Lâm Hanh đứng dậy nói: “Thanh Huyên này tuyệt không phải nơi có thể chơi, chờ cho thân thể của ma quỷ khỏi, chúng ta liền đi thôi. Chúng ta đến đây mấy ngày, ma quỷ lại gặp phải chuyện thế này, khiến cho người khác cực kỳ không vui.”

Ta thản nhiên nói: “Được.”

“Sư Sư?”

“Uhm, sao vậy?”

Vũ Lâm Hanh đi tới trước mặt ta, quan sát ta trêи dưới một lúc, nhíu cặp mắt anh đào nói: “Ngươi thực sự là Sư Sư?”

Ta sờ mặt mình nói rằng: “Chẳng lẽ là giả, trẻ con, lẽ nào ta có thể mang mặt nạ da người sao? Nếu ngươi không tin, tự mình tới kéo thử da mặt ta đi.”

Vũ Lâm Hanh cau mày nói: “Ta cảm giác từ khi ngươi bốc thuốc trở về, giống như biến thành người khác vậy.”

Ta vừa đi vừa nói: “Ở đâu nào, ngươi rảnh rỗi đến mức hai mắt mơ màng, nhìn lầm rồi.” Đi mấy bước, lại quay đầu lại nói: “Trường Sinh đâu, nàng dậy rồi sao?”

Vũ Lâm Hanh nói: “Nàng còn đang ngủ.”

Ta gật đầu nói: “Ngươi đi gọi nàng dậy đi, để cho nàng rửa mặt, bất quá đừng cho nàng chạy vào trong phòng Lạc Thần, Lạc Thần còn đang ngủ, chớ để nàng quấy rầy Lạc Thần nghỉ ngơi.”

“Được, ta đi gọi nàng.” Vũ Lâm Hanh trầm ngâm một lát, tựa như có điều gì suy nghĩ, một lúc lâu lại nói: “Ta nghĩ chúng ta vẫn là nên nhanh chóng rời khỏi nơi đây đi, luôn cảm thấy ở đây u ám, điềm xấu.”

Ta hướng nàng cười: “Ta cũng thấy được điềm xấu.”

Vũ Lâm Hanh đi rồi, ta bước đi thong thả đến dưới chân tường, nhìn đám người ảnh vệ trêи tường nói: “Các ngươi mau đi đi.”

Mười Bốn chắp tay, thấp giọng nói: “Điện hạ, Ti Hàm đại nhân bảo chúng ta tới bảo vệ ngài.”

Ta nói: “Ta hôm nay cực kỳ mệt mỏi, đừng để cho ta phải lặp lại lần thứ hai.”

Trêи tường phát sinh một mảnh âm thanh huyên nào, Mười Bốn đưa tay ra hiệu, trừ nàng ra, tất cả ảnh vệ còn lại giống như cú đêm, phi thân xuống, ẩn vào trong tuyết quang, thoát cái đã đi xa.

Ta thẳng thắn nhìn chằm chằm Mười Bốn: “Còn ngươi, vẫn còn chưa đi.”

Mười Bốn mặt không chút thay đổi nói: “Thần hạ là cận vệ của ngài, điện hạ ở nơi nào, thần hạ liền ở nơi ấy.”

Ta khẽ cười một tiếng, phảng phất như được nghe một câu chuyện cười.

Mười Bốn như trước giống như pho tượng đứng ở đầu tường.

Một lúc lâu, ta chậm rãi nói: “Cuối cùng thì ngươi nghe lời ai? Ngươi nói ngươi là hộ vệ của ta, cũng lại là thủ hạ của Ti Hàm, vậy rốt cuộc ngươi nghe lời ai?”

Khuôn mặt trẻ tuổi của Mười Bốn lộ ra một vẽ mặt rất mờ mịt, có điểm không biết làm sao.

Ti Hàm muốn nàng dẫn một nhóm ảnh vệ cùng đến đây, nàng liền theo lời mà đi, ta muốn bọn họ đi, nàng liền cho đám người kia lui xuống, thế nhưng Ti Hàm lúc trước nói muốn nàng theo ta, cho nên bây giờ nàng còn là lưu lại, vì vậy, liền khiến nàng rơi vào cục diện cứng ngắc như thế này. Nàng nghe lệnh của Ti Hàm, liền không dám không tuân lời, nhưng nàng lại cố chấp coi mình là cận vệ của ta, như vậy, nàng cũng sẽ theo ý nguyện của ta mà làm việc. Thế nhưng khi ta và Ti Hàm ý kiến bất đồng, thì nàng chỉ đành đem bản thân mình đặt trong khe hẹp, không có cách nào nhận định.

Ta thấy, nàng thỉnh thoảng dường như là một người không có chủ kiến, nội tâm cứng ngắc cố chấp, rồi lại tùy ý cho người khác đưa đi đưa lại, đột nhiên cũng thương xót nàng.

“Xuống đây.” Ta cuối cùng nói.

Mười Bốn nhảy xuống chân tường, nhẹ nhàng đứng trước mặt ta.

“Đi đến trù phòng với ta.”

Mười Bốn lẳng lặng theo phía sau ta, ta nhóm lửa giữ nồi, nấu một chén mì, đưa cho Mười Bốn: “Ăn đi.”

Ánh lửa trong bếp hắt lên gương mặt vốn xinh đẹp của Mười Bốn, nàng nhìn ta, cũng không đưa tay ra nhận.

Ta cầm chén mì đặt trêи mặt bếp, nhẹ nói: “Theo ta lâu như vậy, lại còn không ngủ ngoài trời tuyết suốt cả đêm, ngươi không đói bụng sao?”

“Đa tạ điện hạ lo lắng.” Mười Bốn vẻ mặt chút hòa hoãn, đừng dậy bưng lên chén mì.

Ta ngồi trước nàng, nhìn nàng yên lặng ăn mì: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi thế?”

“Bẩm điện hạ, thần hạ năm nay mười bảy tuổi.”

“Ngươi theo Ti Hàm được bao lâu rồi?”

“Mười năm.”

Ta một mặt chuẩn bị nấu nước nóng, một mặt nói: “Ngươi bảy tuổi đã đi theo nàng rồi sao? Nhỏ như vậy.”

“Đoàn người chúng ta, đều là từ nhỏ liền theo bên cạnh Ti Hàm đại nhân, ta coi như là tuổi tác hơi lớn.”

“Ngươi đã theo Ti Hàm đại nhân mười năm, ngươi có biết chuyện gì của nàng không? Vô luận nhiều ít, ngươi có thể nói ta nghe không?”

Mười Bốn ngẩng đầu lên: “Điện hạ.”

Ta cười nói: “Thế nào, không tiện nói sao. Vậy coi như không có gì đi.”

Mười Bốn nói: “Cũng không phải không tiện, điện hạ nếu muốn ta nói cái gì, ta cũng một lòng nghe theo điện hạ, bản thân sẽ không có gì dấu diếm. Chỉ là tuy rằng ta theo Ti Hàm đại nhân mười năm, cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, Ti Hàm đại nhân truyền mệnh lệnh đến, chúng ta không cần chần chừ, nghe theo ngay. Về chuyện riêng của Ti Hàm đại nhân, chúng ta cũng không có biết, cũng không dám liều mình dò xét. Ti Hàm đại nhân nói ngài là điện hạ, muốn chúng ta bảo hộ ngài, chúng ta cũng là theo lời mà đi. Ngoại trừ đi theo bảo hộ điện hạ, những cái khác đều không biết.”

“Các ngươi cái gì cũng không rõ ràng, tại sao lại quyết một lòng thay nàng đi làm những việc này như vậy?”

“Có thể phụng dưỡng Ti Hàm đại nhân, là vô thượng vinh quang của chúng ta, cũng là sứ mệnh của chúng ta. Lúc bản thân biết đến sự việc, cha ta liền nói cho ta biết, Ti Hàm đại nhân là người có quyền uy tối cao trong tộc, có thể từ nhỏ theo cạnh nàng đó là phúc. Ti Hàm đại nhân nói cái gì, chúng ta liền làm cái đó, không cần hỏi nhiều. Dẫu cho sẽ phải chết, quyết cũng không lui bước.”

“Thì ra là thế. Như vậy đi, ta đổi đề tài, hỏi cái đơn giản hơn.” Ta mím môi, nhẹ giọng nói: “Ngươi có biết Ti Hàm nàng năm nay bao nhiêu tuổi không?”

“Ta không biết, chỉ là mười năm trước, Ti Hàm đại nhân đã có bộ dáng này, chưa từng thay đổi. Cha ta từng nói cho ta biết, Ti Hàm đại nhân là thần, giống như ánh quang của mặt trời, cùng trời đất đồng thọ.”

Ta khẽ nhếch miệng, cười như muốn ra nước mắt: “Thần, nàng … là thần.”

Mười Bốn gác đũa buông chén mì xuồng, hơi biến sắc mặt: “Điện hạ, người …”

Ta khoát tay nói: “Ta không sao. Ngươi chờ một lúc đi truyền cho vị thần kia một cái tin, nói rằng ngày mai ta muốn gặp nàng. Buổi chiều ngày mai giờ Mùi nhất khắc, ta sẽ ở tại lầu hai quán tửu lâu gần đây chờ nàng. Thỉnh nàng cần phải đích thân đến đây.”

Mười Bốn trầm ngâm chốc lát, cung kính nói: “Vâng, điện hạ.”

Ta đứng dậy: “Ta còn có một chuyện.”

“Điện hạ mời nói.”

“Bạch y cô nương cùng ta cùng nhau trở về kia, nàng tên là Lạc Thần, ngươi cũng nên biết.” Ta nhẹ nói: “Sau này, ngươi đừng làm khó nàng. Cư xử như thế nào, ngươi nên bình thường đối với nàng.”

“Điện hạ phân phó, thần hạ tự nhiên hiểu.”

Ta nói: “Nếu là Ti Hàm đại nhân phân phó ngươi.”

Sắc mặt Mười Bốn cừng đờ, cũng không nói lời nào.

“Không đùa ngươi.” Ta cười nói: “Ngươi đi ra ngoài đi.”

Mười Bốn khom người cúi chào, ta nhìn bóng lưng nàng dần dần biến mất trong sân, liền yên lặng ngồi trở lại chỗ cũ, chờ cho nước nóng.

Trở lại trong phòng, nước nóng chuẩn bị xong, tất cả chuẩn bị thỏa đáng, ta an vị bên cạnh giường, nhìn Lạc Thần an tĩnh ngủ, cũng không gọi nàng dậy.

Qua một lúc, Lạc Thần ho khan một cái, mở mắt ra, lập tức chống tay ngồi dậy. Tóc dài hơi xộc xệch dưới tai, trực tiếp nhìn phía ta: “Ngươi không nói lời nào, lại cứ ngồi chờ ta tỉnh dậy như vậy, không sợ nước sẽ lạnh sao?”

Ta mỉm cười: “Ngươi xem, ta mặc dù không gọi ngươi cũng tự mình tỉnh lại đấy thôi. Ta nghĩ trước khi ta đi lấy thuốc trở về, ngươi vẫn là ngồi ở trong phòng, cho đến khi nghe được tiếng bước chân ta mở cửa vào, ngươi mới vừa nằm xuống. Ta đoán sai không.”

“Vợ ta thông minh nhanh nhẹn như vậy, lại đoán sai sao.”

Hai người đối diện, màu mắt nàng trong sáng như ngọc, bên trong là hình ảnh của ta.

Một lúc, ta đưa ngươi qua, trêи môi nàng hôn một cái, nhẹ giọng nói: “Mệt không?”

“Ta ngủ đủ, sao mệt.” Lạc Thần lắc đầu, trong mắt ánh sáng mềm mại, khóe miệng nhìn qua có chút tiếu ý, cũng rất nhạt: “Ngươi giận ta sao?”

Ta nói: “Ý ngươi là gì?”

“Ý là suy nghĩ lúc này trong lòng ngươi.”

Yên lặng chốc lát, ta rầu rĩ nói: “Ta sao giận ngươi, ta thương ngươi còn không hết.”

Trong mắt nàng ẩn chứa vài tia ôn nhu: “Vậy ngươi đến yêu thương ta đi.”

Ta đỡ vai của nàng nói: “Vậy ngươi ngoan một chút, đem quần áo cởi ra, ta sẽ thương ngươi.”

Nàng nhẹ cười rộ lên, rồi lại đưa ngón tay ra, chặn bên môi ho khan, thân thể khẽ run lên một cái, làm cho lòng người đau: “Ngươi đừng nóng ruột, ta đây liền cởi.”

Ta nói: “Ta tuyệt không vội, ngươi xem, ta đây nào có nửa điểm gấp gáp.” Nói thế, động tác trêи tay, đem áօ ɭót của nàng cởi bỏ, lột sạch sẽ, liền ôm nàng đi tắm.

Thân thể Lạc Thần ngâm ở trong nước nóng, hơi nheo mắt lại, đánh giá ta.

Ta yên lặng không một lời nào, lặng lẽ lau người cho nàng, nàng nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi có gì muốn hỏi ta không?”

Ta nói: “Hỏi ngươi cái gì?”

“Ngươi muốn hỏi cái gì, thì hỏi cái đấy. Đáp án ngươi muốn, đều ở chỗ ta. Ngươi nếu hỏi, ta liền đáp, ta sớm đã chuẩn bị xong.” Vầng sáng trong mắt liền vẩn mây mù, nàng mỉm cười nói: “Ta cùng vị đại phu kia là quen biết trước đây, ngươi đi lấy thuốc, nói vậy chắc cũng thấy qua. Lâu như vậy ngươi mới trở về, nhất định là cùng nàng trò chuyện rất hợp ý. Vợ tốt, ngươi nói xem, đúng không?”

Nàng bình tĩnh như vậy, cũng thấy rõ, khiến lòng ta dâng lên vẻ khẩn trương cùng bất an.

Ta biết được, nàng cũng biết được.

Ta không biết, nàng cũng đồng dạng không biết được.

“Đúng là ta cùng vị nữ đại phu kia trò chuyện hợp ý. Nhưng bây giờ, ta cũng không có gì muốn hỏi ngươi, còn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm. Những vấn đề kia, để đấy hỏi sau đi.”

Mím môi, đang giúp nàng lau người ta dừng tay: “Lúc này, ta chẳng qua chỉ cảm thấy tức giận mà thôi. Tức giận việc Ti Hàm bắt nạt ngươi, càng giận hơn khi ngươi để mặc cho nàng ta uy hϊế͙p͙. Ngươi vốn không phải người dễ để cho người khác khi dễ, tại sao bây giờ lại trở nên như vậy?

“Tức giận? Ngươi vừa mới nói sẽ không giận ta.”

“Ta nói không giận ngươi khi nào?” Trong mắt ta có chút phiếm hồng, giọng nói càng phát ra càng khó chịu.

“Mới vừa xong. Ngươi lại chơi xấu.”

“Ta chưa nói qua.”

“Xấu lắm. Lừa gạt người.”

“Ngươi mới là tên lừa gạt, đại vô liêm sỉ. Ngươi lừa ta không ít, ngươi coi là tự mình mình biết, đừng cho là ta không biết. Ta bây giờ không truy cứu, là chiếu cố ngươi giờ thân thể không khỏe, cũng không phải sau này ta không truy cứu.”

“Ngươi lại mắng ta?” Trong mắt nàng phảng phất tia giận dữ, nhưng cũng không phải.

“Tại sao ta mắng ngươi? Ta cùng ngươi thành thân, ngươi là vợ của ta, ta mắng, dạy ngươi đấy thì sao? Ngươi không nghe lời ta như vậy, không chừng sau này ta còn muốn bỏ ngươi.”

“Bỏ ta? Ngươi cam lòng sao?” Lạc Thần lại gần, cánh môi ướt át của nàng hầu như chạm vào bên má của ta, thở ra bạch khí mềm mại, loanh quanh trêи mặt ta, như muốn hòa ta.

Ánh mắt ôn nhu của nàng, rồi lại cực kỳ thâm thúy, dường như muốn đem ta từ trong ra ngoài nhìn thấu một cách triệt để.

“Chính ngươi cam lòng nhiều ngày như vậy không đến thăm ta; cam lòng yên lặng bỏ đi, cũng không cùng ta gặp mặt; trời lạnh như thế này, không tiếc thân mình, ở trong tuyết lạnh, quỳ đến hai ngày hai đêm. Cái này ngươi còn làm được, cam tâm tình nguyện làm, ta có cái gì không cam lòng đây.”

Ta nói, trước nhịn xuống, cuối cùng là không nhịn được, nghẹn ngào: “Ngươi hiểu là ta nếu nhìn thấy, biết được, chắc chắn sẽ đau khổ, ngươi vì sao còn làm như vậy. Ngươi trước kia cái gì cũng không sợ, tại sao lại nghe Ti Hàm nói, giày xéo thân thể của mình, không màng tính mạng như thế?”

“Bởi vì ngươi.”

Thanh âm của nàng tiến đến bên tai ta, nhẹ nhàng đáp: “Ta lúc trước tính bỏ đi, tự cho là vì tốt cho ngươi, nhưng đó là ta sai. Mười năm trước, ta phạm phải một sai lầm lớn, bây giờ, ta lại tái phạm một lần nữa. Mà ta quỳ, là bởi vì ta muốn gặp ngươi, nhưng đây cũng là ta sai, đây là ta tự mình yếu đuối mà thỏa hiệp, là ta sai, nhưng không nghĩ đến sẽ làm ngươi càng đau khổ. Sau này, ta quyết định sẽ không tái phạm nữa, ngươi tha thứ cho ta đi, đừng bỏ ta. Ta đã là người của ngươi, thân trong sạch này cũng đã cho ngươi, ngươi còn muốn ta phải như thế nào?”

Nàng tiếp cận gần quá, trong lòng ta run lên, muốn đẩy nàng ra, lại bị nàng bắt lấy.

Tay nàng dời xuống cầm lấy tay của ta, mang theo chút nước ấm. Ngón tay của ta khớp với ngón tay của nàng, run nhè nhẹ.

“Đồ lừa gạt.”

Ta ôm nàng thật chặt, đem thân thể nàng ôm vào trong lòng, nước trêи người nàng dính ướt áo quần ta.

“Ta lừa ngươi, nhưng ngươi cũng rất thích.”

“Nói bậy.”

Thân thể của nàng lại đối diện với ta, nàng liền hôn lên môi ta.

Ta bị nàng hôn, hàm hàm hồ hồ mắng: “Lừa gạt …Vô liêm sỉ.”

“Ngươi lại mắng ta.”

“Sao …. Lẽ nào lại như vậy.”

“Là vậy.”

Lời editor: Trời ơi, chương này ấm áp quá à, cứ tưởng Thanh Y điện hạ vùng lên chứ, ai dè lại bị đè bẹp:v điện hạ không thể thắng nổi Lạc đại nhân, trong khi rõ ràng người sai là nàng ấy, cũng chỉ vì ….. quá yêu ^^