Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Cổ Đại Thiên]

Quyển 5 - Chương 225: Lạc Thần phiên ngoại (14) Thương tâm




“Miệng vết thương của ngươi còn đau không?” Nữ hài tay nắm một túi bánh bao nhỏ, kẽ ngón tay kẹp giữ nhánh đào. Vừa đi, vừa chầm chậm nhét bánh bao vào trong miệng, âm thanh hàm hồ không rõ.

Ta bảo: ” Ngươi nói thử xem.”

“Ta làm ngươi bị thương. Ngươi có trách ta không?”

Ta cười lạnh trả lời: “Ngươi nói thử xem.”

Nữ hài liền gật một cái thật mạnh. Sau đó nhét một ngụm to bánh vào trong miệng: “Ta không nói nữa.”

Cứ như vậy, cả hai thong thả dạo bước dọc phố thị rộn rã, huyên náo.

Vì là Hội Hoa Triều, nên có rất nhiều nam thanh nữ tú tay nắm thân mật, cùng nhau thưởng ngoạn các gian hàng đầy màu sắc. Ta cùng với nữ hài tử – một cao một thấp đi dạo phố phường – thế nhưng lại trở thành cảnh tượng khá kỳ lạ trong thời gian này. Thi thoảng, nữ hài khó khăn lắm mới chịu an tĩnh kia quay đầu về phía ta, mất mác nói:”Ngươi xem, hoa đào mới đó mà đã biến sắc rồi.”

Ta đưa mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt trả lời: “Mặt trời cũng lên cao rồi. Ngươi lại không cho nó nước, đương nhiên sẽ dễ dàng héo rũ thôi.”

“Như vậy tội nghiệp quá. Ta phải mau mau tìm cái bình để dưỡng cho nó mới được.”

Ta nói: “Người không thể cả ngàn ngày đều tốt, cũng như hoa đã nở thì ắt sẽ tàn. Huống chi nó lại chỉ là một nhánh hoa bị hái xuống; cho dù ngươi có lấy nước cấp nó, chung quy đến cuối cùng vẫn sẽ héo tàn. Giống như phàm nhân, cuối cùng lá rụng về cội, tan vào hư vô. Vì vậy, cứ thuận theo tự nhiên thì tốt rồi.”

Nữ hài ngừng nhai bánh bao: “Ta cảm thấy ngươi nói không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì ta lại không nói được. Chờ ta đọc nhiều sách một chút, làu thông kiến thức sẽ đến nói với ngươi là không đúng ở chỗ nào.”

“…”

“Sắc mặt ngươi có vẻ không tốt.”

“Không có.” Ta hít một hơi: “Chờ ngươi đọc nhiều sách rồi, ta không biết ngươi ở chỗ nào. Mà ngươi cũng không biết ta ở đâu để tìm đến lý luận chỗ sai lầm kia.”

Cặp mắt trong suốt của nàng giống như nổi lên gợn nước: “Ngươi sẽ bỏ ta mà đi sao?”

Ta nói: “Ta có con đường phải đi của chính mình. Đường đi gian nan. Ngươi còn nhỏ, đi theo chỉ có chịu khổ, chưa kể còn có kẻ thù luôn rình rập ta. Ngươi đi theo như vậy sẽ không tránh khỏi vạ lây. Chúng ta không thể cứ mãi cùng một chỗ. Luôn sẽ có một ngày phải ly biệt. Ngươi có hiểu không?”

Nàng cúi đầu, nhẹ giọng trả lời: “Hiểu.”

Một lúc lâu sau, nàng mới cắn một ngụm bánh bao, hàm hồ lên tiếng: “Nếu ngày phải đi đến, ta và ngươi phải tách ra. Ngươi có thương tâm không? Khi trước ngươi nói bởi vì ngươi không có tâm, nên nếu ta thất hứa ngươi sẽ không đau lòng. Vậy nếu ta cùng ngươi tách ra, ngươi có thương tâm không?”

Ta không trả lời.

Nàng ngượng ngùng nói: “Vậy…một chút?”

Ta vẫn duy trì trầm mặc như trước.

Nàng đột nhiên ho khan, một tay ôm lấy cổ, mặt cũng trướng đỏ bừng. Túi bánh bao trong tay rơi cả xuống mặt đất. Ta vội khom lưng đỡ lấy nàng. Xem cổ họng phình to, mắt ầng ật đầy nước, hẳn là bị nghẹn.

Ta dùng lực vỗ vỗ lưng cho nàng. Nàng lại không tiếng nào, cường ngạnh cố nuốt miếng bánh bao đang tắc ở trong cổ kia xuống.

“…”

Lấy tay lau lau nước mắt, nàng ngập ngừng nói: “Ta đây là bị nghẹn; không phải khổ sở đau lòng mà chảy nước mắt nên ngươi đừng hiểu lầm. Nếu như đổi lại là ngươi, bị nghẹn bánh bao cũng sẽ chảy nước mắt.”

Ta nói: “Ta trước nay ăn chưa bao giờ bị nghẹn; bánh bao nhỏ thì lại càng không.”

Ta vừa dứt lời, nước mắt nàng liền lã chã rơi xuống, trong suốt thông thấu. Nàng vừa gạt lệ, vừa rầu rầu nói: “Ta ghét ăn bánh bao nhỏ nhất!”

Ta chỉ vào cái túi nằm vương vãi trêи mặt đất, nói: “Thế sao? Nhưng chính là vừa rồi ngươi còn ăn rất vui vẻ. Ngươi ăn tổng cộng đến bảy cái.”

“…” Nàng buồn buồn cầm nhánh hoa đào nhẹ đong đưa: “Bọn chúng đều nhỏ quá. Ta ăn đến bảy cái cũng không cảm thấy no.”

“Nếu như vậy đợi một chút ta mua thứ khác cho ngươi ăn.” Nói xong, liền bước về phía trước. Nữ hài tử kia cũng chỉ trầm mặc đuổi theo sau. Một đường đi tới, chẳng bao lâu cả hai đã đến cuối phố. Khu này chỉ có mấy cây cổ thụ cành nhánh xanh tươi, che rợp đỉnh đầu.

Nữ hài nói: “Nơi này không có hàng quán. Thôi bỏ đi, ta không muốn ăn nữa. Chúng ta dạo một lần nữa rồi trở về nhà thôi.”

Ta đang muốn tiếp lời, bỗng nhiên phía sau có người gọi: “Tỷ tỷ, có người muốn ta trao cho tỷ vật này.”

Ta cảnh giác quay đầu nhìn lại. Là một thiếu niên áo xanh, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, trong tay nắm một phong thư, mặt đỏ bừng đang nhìn ta.

“Ai đưa cho ngươi?” Ta âm trầm sắc mặt, không đưa tay đón lấy, chỉ lạnh lùng hỏi.

Thiếu niên kia đoán chừng là bị ta dọa sợ, sắc mặt cũng liền thay đồi, ngắc ngứ nói: “Một …một vị ca ca đưa cho ta. Hắn..hắn nói hắn quý ngươi, nên mới viết một bức thư, muốn mời ngươi Hoa Triều cùng uống trà…Không phải ta cố ý mạo phạm ngươi…Không…Không liên quan tới ta a!”

Thiếu niên kia vội nhét phong thư vào trong tay của ta, sau đó liền chạy như bay.

Phong thư bên ngoài sắc nâu vàng, mặt trêи không có chút mực, niêm phong bằng dấu đỏ.

Ta thoáng liếc nhìn rồi rút bao tay dệt bằng tơ tằm từ trong ngực áo, mở phong thư, lấy tấm lụa trắng noãn ở bên trong ra.

Mặt trêи lụa chỉ ghi độc một hàng chữ nhỏ: “Lạc đại nhân, hội Hoa Triều, cố nhân mời, phố thị gặp.”

Lòng ta chợt lạnh. Đưa mắt dọc dãy phố liền thấy trong đám người huyên náo cách đây không xa có một nam tử thân vận hắc y, hình dáng cao gầy đang đứng quay lưng về phía ta. Hiếm khi hắn lại tự dẫn thân tới như vậy. Được. Ta mỉm cười, sau đó liền quay mặt đi, chậm rãi theo dòng người tiến về phía trước.

Hoài Dương Tử, hắn cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Lúc này, nữ hài kéo ống tay áo của ta: “Thư của ai vậy?”

Ta lấy lại tinh thần, khẩn trương dặn dò nàng: “Đợi ta ở đây, không được cử động. Ta rất mau sẽ quay lại tìm ngươi. Vạn nhất, nếu như ta thật lâu không quay lại, ngươi nhớ phải tự về nhà một mình.”

Không đợi nữ hài đáp lại, ta liền điểm nhẹ mũi chân, đuổi vào trong đám người. Hoài Dương Tử ở phía trước lập tức phát hiện ra, chân liền phát lực điên cuồng chạy. Một đám người đi đường phía trước đều bị hắn xốc lên, ngã thất linh bát lạc qua hai bên vệ đường, không ngừng cất tiếng rêи la ai oán. Hắn ngược lại thân hình giống như hồng nhạn vút đi, thoáng chốc đã lướt bên trêи dãy mái hiên cánh tả.

Trải dọc bốn phía khắp nơi đều là hoa. Cánh hoa lả tả trong không trung, tung bay cùng gió. Ta nhíu mi, bám sát Hoài Dương Tử, nhảy lên mái hiên, đồng thời rút nhuyễn kiếm bên hông ra, đạp ngói lướt tới.

Năm xưa ta cùng Hoài Dương Tử tỷ thí năm trận trước mặt Lưu Triệt. Trong đó có một trận khinh công. Khi ấy ta thua dưới tay hắn, thua tâm phục khẩu phục. Năm tháng trôi qua, tài nghệ khinh công của hắn đã vượt trội hơn xưa. Đến cả ta trước nay chưa từng bỏ bê luyện tập bộ pháp khinh công cũng cảm thấy phải vận dụng toàn lực trong đợt truy đuổi lần này. Ta tin chắc nam nhân này không thể vượt khỏi tầm mắt ta, trốn không thoát, giãy không ra. Chính là ta cũng khó bắt được đến hắn.

Tiếng gió gào thét bên tai không ngừng. Chẳng bao lâu, cả hai rời xa khỏi phố thị, ruổi về vùng ngoại ô. Trước mặt hiện ra một mảnh rừng trúc xanh ngát, sâu thẳm. Hoài Dương Tử ở phía trước chợt cười lên một tràng dài, phút chốc ẩn vào bên trong rừng trúc.

Bóng áo đen của hắn ẩn chớp qua lại giữa trúc xanh tựa như bướm đen lập lòe. Ta lách mình tiến vào, lập tức quét một kiếm ngang thân trúc. Nháy mắt, những nhánh trúc đứt đoạn liền ào ào đổ về phía lưng Hoài Dương Tử. Hắn vừa nghiêng mình, vừa đạp một thân trúc khác lấy đà, khó khăn lắm mới có thể tránh thoát. Cành trúc rơi xuống va đập vào thân nhánh bên dưới tạo ra âm thanh trầm đục đinh tai nhức óc. Lá trúc lả tả tung bay, rơi rớt đầy thân cả hai.

Dưới cước bộ của Hoài Dương Tử, thân trúc đều bị uốn cong. Hắn lúc này di chuyển bên trêи, linh hoạt tựa như đu dây.

Cười khẽ, Hoài Dương Tử nói: “Lạc đại nhân, người thật nóng tính. Bất quá chỉ là Hoa Triều muốn tìm người cùng thưởng trà, bồi dưỡng tình cảm. Cũng không cần phải tức giận như vậy. Hay là do lễ vật trước kia ta tặng quá hèn mọn, người không yêu thích nên giận lây ta từ đó?”

Ta đáp: “Cảm tạ lễ vật của ngươi. Chính là ta không uống trà với kẻ xấu.”

Hoài Dương Tử cười ha hả: “Nguyên lai ta ở trong mắt Lạc đại nhân lại xấu xí như vậy sao?”

Ta nói: “Thật cũng thì cũng không hẳn. Chỉ cần để ta chém đầu của ngươi xuống, liền sẽ không xấu nữa.”

Hoài Dương Tử biến sắc, từ trêи ngọn trúc nhảy xuống, rút kiếm ra chỉ về phía ta, cất cao giọng: “Lạc Thần! Ngươi năm đó là bại tướng dưới tay ta. Năm trận thắng ba. Bệ hạ, tiên sinh nhà ngươi, đại thần trong triều, còn có thủ vệ trong cung, tất cả đều chứng kiến. Ngươi chẳng lẽ lại quên sao? Ta đến xem xem, ngươi làm sao có thể trảm được đầu của ta?! ”

Ta cười lạnh: “Tỷ thí năm đó, thực chất ai thắng ai bại trong lòng ngươi và ta đều biết rõ. Còn không phải do ngươi cùng Lưu Triệt giở trò bỉ ổi vô sỉ, nhiễu nhương gây rối bên trong? Tiên sinh, người cũng cảm thấy hổ thẹn khi làm bằng hữu với các ngươi.”

Hoài Dương Tử nói: “Ta cùng bệ hạ vô sỉ bỉ ổi? Rõ ràng ngươi lòng dạ đàn bà! Cái gì hổ thẹn khi làm bằng hữu với chúng ta?! Bởi ngươi tỷ thí thua, bởi Đông Phương Sóc bị tống ngục vì ta cho nên hắn mới ghi hận trong lòng! Hắn bất quá chỉ là một tên thư sinh cổ hủ cứng đầu, đọc có vài năm đèn sách; làm sao thấu được thứ bệ hạ khao khát truy cầu chính là trường sinh cực lạc?! Hắn ngu xuẩn không hiểu, lại mỗi ngày đều tiến cung can gián, chọc cho bệ hạ mấy lần bẽ mặt trêи triều. Bệ hạ sớm đã coi hắn không thuận mắt. Nếu không phải hắn có công bảo hộ bệ hạ đăng cơ khi xưa, thì đã không cho hắn mấy phần thể diện như vậy. Mà ta, lại càng không so đo tính toán với hắn, bằng không thì sao hắn có thể còn mạng mà sống thoải mái cuối đời?”

“Đều do ngươi mị hoặc gạt vua. Ngươi còn có tư cách đi nói tiên sinh hay sao?”