Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Cổ Đại Thiên]

Quyển 5 - Chương 215: Nhớ thương




Nghĩ thông suốt những thứ này, tâm tình ta tốt hơn nhiều, tắm rửa xong, quanh thân ấm áp thư thái, thay bộ đồ mới bên cạnh, bên ngoài ống tay áo được thêu những đường hoa văn rất tinh xảo, vạt áo được là phẳng, cổ áo là một lớp lông thú mịn màng, hơn nữa kϊƈɦ cỡ lại có thể thập phần phù hợp với vóc người của ta, rõ ràng là làm theo số đo cơ thể ta.

Ta không thể không có cảm giác, Ti Hàm này an bài thực sự rất chu đáo, chu đáo đến đáng sợ. Nghĩ lại lại nghĩ đến trêи đường đi Thanh Huyên, có một lần trêи áo không cẩn thận dính bẩn, không có cách nào tẩy sạch, chỉ phải đi đến tiệm may may lại bộ đồ mới, ta từng dùng thước đo qua, lúc đó Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh, Hoa Tích Nhan tất cả đều ở đây, nhất định là do Hoa Tích Nhan đem chi tiết này nói cho Ti Hàm.

Tuy nói ngay cả chuyện riêng như vậy chi tiết đều bị người nhìn trộm, lại nói lại cho người khác, loại cảm giác này đặt ở trêи người nào đi nữa, cũng sẽ không thoải mái. Thế nhưng Hoa Tích Nhan là đồ nhi của Ti Hàm, nhận lệnh Ti Hàm chiếu cố ta, nói như vậy, cũng là có thể lý giải.

Đúng rồi, Hoa Tích Nhan nàng đang làm cái gì, từ lúc dẫn ta và Lạc Thần trở về, nàng liền không thấy bóng dáng, không biết là đang ở nơi nào trong viện.

Ta ở trong phòng đợi một lúc, liền có một nữ tử mặc hắc y đi tới, hướng ta hành lễ, sau đó dọn dẹp lại đồ dùng tắm rửa sau tấm bình phong. Sau đó, Mười Bốn đến đưa ta đi đến phòng ăn, Ti Hàm quả thực ở tại đây chờ ta, cùng dùng cơm tối.

Mới vừa rồi nghĩ thông suốt rất nhiều, ta xem sắc mặt của Ti Hàm, cũng nhu hòa chút ít. Ti Hàm ngược lại là có chút bất ngờ, một bên gắp thức ăn cho ta, một bên vừa cười nói: “Cẩn nhi, ngươi tâm tình tốt?”

Ta nhìn nàng cười: “Coi như tốt.”

Ti Hàm mắt nhìn ta chằm chằm, nói: “Ngươi như vậy khéo léo phối hợp, cũng không phát giận, cũng không hướng ta hỏi cho rõ hết thảy chân tướng, cũng không phải cử chỉ bình thường. Ngươi ở đây là tính toán cái gì?”

“Không có gì.” Ta ngẩng đầu nói, giả bộ giữ bình tĩnh, đồng thời đổi đề tài nói: “Cô cô, ngươi có thật sẽ chữa khỏi bệnh cho ta sao?”

Ti Hàm cười nói: “Đương nhiên. Trêи đời này ngoại trừ người chết, những thứ khác, ta đều có thể chữa được.”

Ta mừng rỡ: “Vậy ngươi cũng có thể trị hết bệnh của Lạc Thần sao?”

Ti Hàm chỉ là cười nhạt: “Ta nói rồi, ngoại trừ người chết, ta đều có thể chữa. Thế nhưng ta là có thể chữa, cũng không có nghĩa là ta muốn chữa.”

Lòng ta biết tiếp tục đề tài này là không thể, liền chỉ cúi đấu dùng bữa. Ti Hàm dường như nhìn thấu tâm tư ta, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ mà cùng ta dùng bữa, ngoài ra nói một ít chuyện, đại khái là một chút việc nhà, không có gì có thể giải đáp những nghi ngờ về bản thân ta, ta liền chỉ qua loa mà nghe.

Thật vất vả cùng nàng dùng qua cơm tối, ta như được đại xá khi trở lại phòng, hướng về phía ánh nến, nhìn căn phòng trống rỗng xa lạ, đột nhiên cảm thấy thập phần cô đơn.

Ai cũng không ở bên cạnh ta, ta lại chỉ có một mình.

Lạc Thần, nàng đang làm cái gì?

Đang suy nghĩ, cửa bị đẩy ra, Mười Bốn đi đến, trong tay mang theo một bọc quần áo.

Nàng đem bọc quần áo đặt ở trêи bàn, đối với ta nói: “Điện hạ, đây là đồ đạc của ngài, cô nương ban ngày theo ngài đến đây mang tới.”

Ta lập tức thanh tỉnh, khẩn trương mở bao quần áo, nói: “Người mang bọc quần áo tới đâu rồi?”

“Đi.”

“Đi... Đi?” Ta nhảy dựng lên, lập tức liền muốn xông ra, lại bị Mười Bốn chặn ngang ngăn cản.

Mười Bốn nói: “Điện hạ, nàng đã đi xa rồi, ngài đuổi không kịp đâu. Ti Hàm đại nhân đã phân phó, buổi chiều ngài không được xuất môn.”

Ta đè xuống lửa giận, yên lặng nửa ngày, nói: “Nàng... Nàng có nói gì hay không? Ta là nói, nàng có lời gì muốn ngươi chuyển lời ta không? Có lẽ... Nàng sẽ nói gì đó với ngươi? Nàng... Nàng nói cái gì?”

Mười Bốn mặt không chút thay đổi nói: “Điện hạ, nàng không có nói một chữ nào.”

Lạc Thần.

Không nói một chữ.

Ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ngươi lui ra đi, ở đây không có gì cần ngươi nữa.”

“Vâng, điện hạ.”

Cửa được đóng lại, trong phòng thập phần vắng vẻ.

Ta mở mắt, run rẩy đi đến mở ra bọc quần áo. Bọc quần áo bị mở ra, bên trong có một cái bọc khác, phía trong đều là quần áo của ta chỉnh tề sạch sẽ, tầng tầng lớp lớp, tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Cùng đặt chung với quần áo, còn có quyển thoại bản tử (*) trước kia vì muốn tiêu khiển mà mua, thường ngày ta đọc thoại bản tử đều thích tựa ở trêи người Lạc Thần, thân thể nàng mềm mại, ta dựa vào nàng xem sách, cuối cùng cũng sẽ buồn ngủ.

Lạc Thần cũng cùng ta cùng nhau đọc sách, nàng đọc một loại sách cổ phong thủy có ghi chép những thứ rất khó hiểu, cực kỳ yên tĩnh, thấy ta ngủ như không ngủ, sẽ cười nói: “Sách nhàm chán như vậy, nhìn là có thể ngủ, thật khó coi.”

Ta đơn giản nằm ở trêи đùi nàng, ngẩng nhìn lông mi dài của nàng, lười biếng đáp nàng: “Cũng không coi là buồn chán, chỉ là nhìn một chút, có thể biết được kết quả.”

Nàng nói: “Kết quả thế nào, không phải là người có tình thì sẽ thành thân thuộc cả sao?”

“Quyển thoại bản tử này ngươi lại chưa có từng xem qua, cũng có thể đoán kết quả. Chúng ta đánh cược đi, nếu là ngươi đoán sai, ngươi sẽ nhận phạt.”

“Được. Phạt cái gì?”

“Phạt... cái gì.”

“Cái gì?”

“Thì... Thì là cái gì đó.”

“À, thì ra là cái gì đó. Không cần đợi công bố kết quả, ta khi nãy là tự mình đã đoán sai, bây giờ liền có thể nhận phạt.”

“Chờ một chút... Đầu óc ngươi đang nghĩ ý xấu gì... Ngươi, tay ngươi đang để nơi nào?!”

Ngọn nến đỏ cháy phát ra tiếng kêu nhỏ, làm đứt mạch suy nghĩ của ta.

Ta lấy lại tinh thần, đến lật xem các món đồ khác bên trong bọc quần áo.

Một gói giấy kẹo hồ lô, trong suốt sáng long lanh.

Một túi nhỏ bằng tơ tằm rất đẹp, ta cầm lên cẩn thận mở ra xem, mở ra phát hiện bên trong đặt nửa miếng ngọc bội cá chép đỏ.

Trước kia nửa miếng ngọc bội này vốn là tín vật mà Lạc Thần tặng cho ta, thế nhưng ở trong cổ mộ tại Mặc Ngân Cốc gặp phải báo tuyết, nửa miếng ngọc liền bị nát, thiếu mất một mảnh, căn bản không thể nào sửa được.

Ta cầm lấy miếng ngọc bội trong túi đặt ở trước mắt tỉ mỉ nhìn, xanh ngọc hồng quang lưu động, không có dấu vết sửa chữa, đúng là miếng ngọc trêи người Lạc Thần.

Hướng về ánh lửa, phía dưới miếng ngọc có khắc một chữ nhỏ đẹp đẽ: Sư.

Ta cầm nửa miếng ngọc có khắc tên ta đặt vào lòng bàn tay, yên lặng nhìn.

Nhìn một lúc, lại thêm lúc nữa, cho đến khi miếng ngọc băng lãnh cũng đã trở nên ấm áp mới đem nó cất vào trong ngực áo.

Lại lật xem trong bọc quần áo, nhìn xem những món đồ khác. Lúc Lạc Thần đưa bọc quần áo đến, tuy rằng không đối với mười bốn nói cái gì, nhưng không biết chừng nàng sẽ cất giấu bên trong quần áo mảnh giấy tin nhắn đơn giản nào đó, cùng với mấy lời nhắn cho ta. Nghĩ vậy, trong lòng lại trở nên chờ đợi.

Tìm kiếm hồi lâu, ngay cả bóng dáng mảnh giấy cũng không từng nhìn thấy.

Ta lấy tay che mặt, hít sâu một hơi.

Nàng lẽ nào lại thật sự không có lời nào muốn nói với ta sao? Dù là chỉ một chữ, với ta vậy cũng tốt rồi.

Bất quá, nếu nghiêm túc mà nói, nàng chính xác cũng có lưu lại cho ta một chữ, chữ “Sư” trêи nửa miếng ngọc bội kia.

Yên lặng đem bọc quần áo cất đi, cởi giày cởi áo khoác ngoài, leo lên giường nằm.

Chăn nệm mềm mại, bên dưới cũng được lót một lớp chăn dày như vậy, cũng coi như ta ngủ sẽ được thoải mái. Nhưng nghĩ tiếp thì lại cảm thấy có chỗ không được thoải mái.

Nhìn màn che, lâu thật lâu cũng không chớp mắt. Bên phải chỗ còn lại chỉ là hư không, chỉ có chăn đơn lạnh như băng — ngược lại với trước kia, tay ta phải ôm chính là Lạc Thần mới đúng.

Lần đầu tiên gặp Lạc Thần ở rừng trúc tại đất Thục, đến khi trở thành một đội cùng trải qua biết bao nguy hiểm thâm nhập vào lăng mộ Sở Vương phi, rồi đến cổ mộ Long Câu, đến mộ Cô Tô công chúa, rồi đến Mặc Ngân Cốc, bây giờ lại ở Thanh Huyên, cùng nhau đi, ta chưa từng cùng nàng xa nhau quá lâu. Ngay cả lúc ban đầu ở phủ Tôn vương, quan hệ của hai người tuy rằng cũng chưa từng quá thân quen, thế nhưng cũng có thể gặp nàng thường xuyên.

Ở trong lăng mộ, ta cùng nàng từng có vài lần bị tách ra, nhưng cuối cùng, nàng cũng sẽ tìm được ta. Vô luận là ở đâu, cơ thể ở trong tình trạng như thế nào, an nhàn cũng vậy, hiểm nguy cũng vậy, nàng đều trong phạm vi tầm mắt của ta, luôn có thể nhìn thấy nàng một thân áo trắng.

Ta cùng với nàng sớm chiều ở chung, nhất thời chia lìa, chưa bao giờ từng nghĩ đến.

Ta lúc này nằm ở trêи giường, nàng hiện tại là đang làm gì?

Liệu rằng đã ngủ chưa?

Hay là như bình thường nàng đang ở dưới ánh nến chuyên chú đọc sách cổ?

Nàng hôm nay thân thể không được tốt, đang bị bệnh thương hàn, lại sốt, lại ho khan nhiều như thế sao? Vũ Lâm Hanh đại tiểu thư này cũng không có biết nầu cơm, cũng không nguyện giặt quần áo, đoán chừng sắc thuốc cũng sẽ nhốn nháo ầm ĩ, không biết được có thể hay không chiều cố Lạc Thần thật tốt. Nếu như ta có thể canh giữ bên người Lạc Thần, sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nghĩ đến điều này, càng khiến cho ta không thể chợp mắt, vẫn lăn qua lăn lại đến sau nửa đêm, mới mơ mơ hồ hồ ngủ đi. Cho đến ngày thứ hai mười bốn đến gọi ta, ta mới tỉnh dậy, lúc này lại được hai nữ tử mặc hắc y hầu hạ rửa mặt thay quần áo. Kỳ thực ta chỉ là một người dân bình thường, đột nhiên được người khác coi trọng đối đãi, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, nhìn thấy các nàng cầm cho ta bộ hoa phục màu trắng bạc, ta nhíu mi lại, viện một lí do để từ chối đem các nàng choo lui ra ngoài, chính mình lấy ra bộ đồ Lạc Thần đem đến cho ngày hôm qua.

Lấy ra từ trong bọc quần áo kia một bộ thanh thủy màu sắc, cẩn thận mà thay.

Lần thứ hai nhìn thấy Ti Hàm là ở thư phòng. Nàng dựa vào mặt bàn màu đỏ, nhíu mi nhìn ta:”Cẩn nhi, ngươi thế nào mặc quần áo này? Ta mang cho ngươi quần áo mới, may riêng cho ngươi, ngươi không thích sao? Ta bảo các nàng sẽ đổi lại cho ngươi.

Ta nhẹ nói:”Quần áo đẹp đẽ trang trọng thế ta không quen mặc, hơn nữa ta cũng không có nhiều tiền mà trả nổi.”

“Ngươi là đang nói cái gì. Nơi này hết thảy đều là của ngươi, chỉ cần ngươi thích, cái gì cũng đều có thể cho ngươi, ngươi lại có thể cùng ta nói đến hai chữ tiền bạc.”

“Ta cái gì cũng không cần, cô cô. Ngươi mau chóng chữa bệnh cho ta, ta không muốn ở lại đây lâu.”

Ti Hàm dừng một hồi, cũng không biết đang suy nghĩ gì, lập tức mới nói: “Hôm nay buổi chiều sẽ bắt đầu. Bảy ngày tiếp theo, ngươi đều phải ở đây cho ta điều phối nước thuốc ngâm mình trong ba canh giờ, hơn nữa ta cũng sẽ giúp ngươi đả thông huyệt đạo trêи người. Trêи lưng ngươi chính xác là bị người đặt phong châm, cụ thể con số là bao nhiêu, phải đợi lúc đả thông huyệt đạo, vết tích trêи lưng hiện ra, mới có thể biết được. Chỉ là những thuốc ngâm này tính công phá rất mạnh, sẽ có chút đau, ngươi phải kiên nhẫn một chút.”

“Không sao, đau ta chịu được.” Ta đầu tiên là thoáng vui mừng một trận, liền do dự nói: “Bất quá, cần bảy ngày lâu như vậy?”

“Bảy ngày này chỉ là ngâm mình tắm nước thuốc mà thôi, còn cần một khoảng thời gian rất dài.”

Lòng ta lo lắng một chút: “Có thể hay không nhanh một chút?”

Ti Hàm ngồi cạnh bàn, tùy ý lật xem một quyển sách, không để ý nói: “Không có khả năng.”

Ta nhẹ giọng nói:”Nghe Tích Nhan nói y thuật của cô cô là vô song, lúc trước người cũng từng nói ngoài người chết, cái khác đều có thể chữa được. Ta chỉ là bị thuật phong châm mà thôi, không phải là bệnh nghiêm trọng sao? Có phải cô cô người là cố ý muốn kéo dài thời gian không?”

Ti Hàm khóe môi nhẹ cười, chỉ là xem sách, không trả lời ta.

Lời của editor: Mấy chương này thật tình còn thê thảm hơn cảnh 2 bạn trẻ đi đạo mộ, yên bình mà chẳng bình yên chút nào, chậc chậc.

(*) Thoại bản tử: Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này