Phạm Anh Kiệt cả kinh: "Tố Vấn sư tỷ, giết luôn á?"
Tố Vấn đỏ hồng mắt: "Nói nhảm!"
"Cùng lắm thì úp mặt vào tường năm trăm triệu năm, tôi bảo đảm không sao!"
"Được!" Phạm Anh Kiệt căn răng, trong lòng bùng lên sát ý.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: "Này, cẩn thận sát ý của cậu tai"
Xoet!
Phạm Anh Kiệt ra tay với tốc độ nhanh nhất, năm ngón tay cầm chặt thanh kiếm!
Gần như là trong nháy mắt, thanh kiếm đó đâm thẳng vào tim Diệp Bắc. Minh!
"Diệp công tử!"
U Nhược cả kinh hô lên.
"Phạm sư huynh?"
Sáu người còn lại cũng ngây người đứng yên tại chỗ, họ không ngờ tốc độ của Phạm Anh Kiệt lại nhanh đến vậy!
"Ha ha ha ha, đồ nhà quê, anh con mẹ nó đi chết đi!"
Phạm Anh Kiệt đỏ hồng mắt cười gắn: "Chỉ dựa vào cái loại thực lực này. của anh mà dám kêu tôi là phế vật ư?"
"Bây giờ anh hãy xem đi, cái gì mới gọi là phế vật thật sự!"
Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Kể từ giây phút cậu ra tay, cậu đã là một người chết rồi!"
"Biết không? Mà tôi giết cậu, thì không cần chịu trách nhiệm gì hết!" "Anh nói cái gì?" Phạm Anh Kiệt sửng sốt!
Anh ta chợt phát hiện, mình lại không còn ở trên quảng trường ở đế cung Hồng Hoang nữa!
Dưới chân. Là một võ đài kỳ lạt Xung quanh võ đài là hơn trăm bia mộ kỳ dị đang lóe ra hào quang!
Phạm Anh Kiệt lập tức phản ứng lại: "Phép tắc lĩnh vực? Ha ha ha, thế thì sao!"
"Anh đã bị trọng thương, anh chết là cái chắc rồi!" Diệp Bắc Minh dậm chân một cái, thời không nghịch chuyển!
Phạm Anh Kiệt kinh hoàng phát hiện, một cỗ sức mạnh không thể kháng cự đang đánh úp lại!
Cơ thể mình lại lùi về sau, trường kiếm trong tay rời khỏi bụng Diệp Bắc Minh!
'Vết thương của Diệp Bắc Minh đã khép lại trong nháy mắt! "Thời gian đảo ngược..."
Phạm Anh Kiệt ngây người, hít một ngụm khí lạnh: "Đù mét! Anh lại dám tu luyện cấm ky, phép tắc luân hồi!"
"Chúc mừng cậu, cậu trả lời đúng rồi!"
Phạm Anh Kiệt thê thảm ngã sấp trên đạo đài luân hồi, máu chảy đầm đìa, trên người tỏa ra một tia hào quang lóng lánh!
Một chiếc mai rùa kim sắc nhanh chóng khuếch đại lên, bao phủ toàn thân Phạm Anh Kiệt, phù văn lập lòe!
Bụp! Bụp! Bụp!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không ngừng nện xuống, mai rùa càng ngày càng yếu, mắt thấy sắp vỡ!