Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4713: Chuyện này là sao?




Diệp Bắc Minh nhanh chóng tiến lên phía trước, chộp lấy vũ khí của Côn Ngô Mật Phi.

Dùng một tia thần lực bao trùm lấy cô, ổn định linh hồn sắp sụp đổ của Côn Ngô Mật Phi.

“Mật Phi!” Diệp Bắc Minh trầm giọng gầm lên.

Anh kinh ngạc phát hiện, cho dù anh có thêm bao nhiêu thần lực, vẫn không thể ngăn cản sự tiêu tan thần hồn của Côn Ngô Mật Phi.

“Chuyện này là sao?”

“Anh Diệp, tính cách của cô Côn Ngô quá cương liệt, ôm theo quyết tâm chết không nghi ngờ”.

“Bây giờ, trừ phi có một sức mạnh mạnh mẽ can thiệp, bằng không thần hồn của cô ấy sẽ thật sự tiêu tán”, U Nhược vội vàng nói.

Nghe thấy lời này, sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên cực kỳ khó coi. “Nghĩa trang Hỗn Độn, mởi” Diệp Bắc Minh gầm lên.

Hư không xung quanh chấn động, một vết nứt không gian mở ra phía sau lưng anh.

Một thế giới màu xám xuất hiện trước mặt tất cả mọi người. Mười tấm bia mộ màu xám xuất hiện ở tận cùng của thế giới không gian.

“Đây là nơi nào?”

“Khí tức luân hồi thật mạnh mẽ”.

Vô số người há miệng kinh ngạc.

Diệp Bắc Minh đưa thần hồn của Côn Ngô Mật Phi vào Nghĩa Địa Hỗn

Nhưng anh lại kinh hãi phát hiện, thần hồn của cô thế nhưng vẫn cứ tiêu tán,

“Tiểu tháp, chuyện gì thế này?”

“Nhóc con, cô Côn Ngô tự mình không muốn sống tiếp, nghĩa địa Hỗn Độn cũng không có cách!”

“Mật Phi! Tiểu Phi Phi! Côn Ngô Mật Phi! Em rốt cuộc muốn làm gì?”, Diệp Bắc Minh hét lên.

'Thần hồn của Côn Ngô Mật Phi vẫn cứ tiêu tán dần. Ôm lấy quyết tâm phải chết.

“Dao Trì, cô có cứu được cô ấy không?”

Giọng nói của Diệp Bắc Minh khàn khàn.

Giọng nói của Dao Trì vang lên: “Diệp Bắc Minh, thật xin lỗi. Sức mạnh của bổn Đế có hạn, không thể cứu được một người muốn chết!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ hoe. Anh không muốn để Côn Ngô Mật Phi chết! Không còn cách nào khác.

“Các vị có mặt ở đây, có ai có thể cứu cô ấy không? Nếu có người cứu được, tất cả những thứ này sẽ thuộc về các người!”

Diệp Bắc Minh xua tay.

Xoạt!

Vô số dược liệu, tất cả đều bay ra và chất thành một ngọn núi. Ánh mắt rất nhiều người nóng lên, nhưng lại vẫn làm thỉnh. “Những thứ này đều là của các người”.

Diệp Bắc Minh lại vẫy tay.

Hơn một vạn viên tinh hạch chất thành núi, mỗi viên đều to bằng cái bát, toàn thân đen kịt, bạo phát ra sức mạnh kinh người.

“Con mẹ nó, tỉnh hạch của Yêu Vương cảnh giới Đại Đạo Chỉ Thượng!” “Trời ơi, có hơn 1 vạn viên, thằng nhóc này lấy đâu ra vậy?” “Ừng ực...”

Nhiều người nuốt khan, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm những viên tỉnh hạch Yêu Vương kia.

Nhưng, vẫn không có ai lên tiếng. “Ai có thể cứu người, nước suối thần Côn Ngô này là của người đớ”. Diệp Bắc Minh lại gầm lên.

Lấy ra một bể nước khổng lồ, tràn đầy nước suối thần Côn Ngô, rộng hơn 1 mét khối.

“Vãi, nước suối thần Côn Ngô?”

“Con bà nó, thật hay giả vậy, thằng nhãi này vậy mà có thứ này trong tay

Đám người trừng to mắt.

Trong đám đông, một người đàn ông trung niên kinh hãi nói: “Nghe nói có người lén lút tiến vào núi Côn Ngô, trộm đi nước suối thần đã tích lũy hàng tỷ năm của tộc Côn Ngô, chẳng lẽ lại là thằng nhóc này!”

Hít!

Ngay khi nước suối thần xuất hiện, toàn bộ quán trọ đã bị bao vây đên một giọt nước cũng không lọt.

Thậm chí, ngay cả tường đều bị người ta phá bỏ.

Cô ta không trang điểm mà để mặt mộc tự nhiên.

Trên người cô ta toát ra một loại khí chất siêu việt, khi tất cả đàn ông nhìn thấy, không dám có một tia tạp niệm, ngược lại đều cúi đầu không dám

nhìn thẳng.

Trên cơ thể cô gái này vậy mà toát ra khí tức của cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng tầng 7.