Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cô gái hoàn mỹ không tì vết.
Mỗi một sợi tóc đều hoàn hảo tới cực điểm đang đứng cạnh tấm bia Hỗn Độn Mẫu Thạch.
Cô ta cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Diệp Bắc Minh sửng sốt, anh chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy người này, Diệp Bắc Minh mới biết, dung mạo của đám sư tỷ, hồng nhan của mình đều không thể so sánh với người trước mắt.
“Tôi biết điều đó, nhưng tôi cũng không khác gì với họ đúng không?” “, vậy sao?”
Sắc mặt Côn Ngô Mật Phi không thay đổi nói: “Cậu ngoài không biết tự lượng sức mình ra, còn không biết mình mấy cân mấy nạng!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Đừng nói như vậy, bọn họ tới đây đều bị cô một chiêu giết chết!”
“Với thực lực hiện tại của tôi, tới nơi đây cũng sẽ bị cô giết trong nháy mắt!” “Thế nên, tôi là ngang hàng với bọn họ!”
“Tôi chỉ muốn tới xem, dù sao cũng đánh không lại, bị cô giết cũng không sao cải”
Côn Ngô Mật Phi sửng sốt. Nguy biện. Đây chính là ngụy biện.
Nhưng mà, trong lòng cô ta lại bắt đầu có hứng thú với anh: “Nói thử xem, là ai cho cậu dũng khí đến đây gặp tôi?”
Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Lương Tịnh Như!”
Côn Ngô Mật Phi nghiêm túc hỏi: “Lương Tịnh Như là ai? Mẹ của cậu? Hay là hồng nhan tri kỷ của cậu?”
“Cô ấy là ai không quan trọng, tôi càng muốn biết cô là ai?”, Diệp Bắc Minh bò lên từ sông Mặc Uyên.
Giống như Côn Ngô Mật Phi, ngồi xếp bằng dưới bia Độn Mẫu Thạch. Đưa mắt nhìn qua, sông Mặc Uyên trước mặt đang cuồn cuộn gầm thét. Dòng nước chảy về hướng Hỗn Độn Giới.
Diệp Bắc Minh phàn nàn: “Tôi rốt cuộc đã bơi bao lâu? Con mẹ nó, dòng sông này dài quái”
“Phụt..." Côn Ngô Mật Phi bật cười: “Nửa năm, không ngờ cậu lại kiên trì đến vậy!”
Diệp Bắc Minh buông lời khen: “Cô cười lên nhìn thật xinh, không nhất thiết phải bày ra bộ mặt lạnh lùng đâu”.
Côn Ngô Mật Phi thu lại nụ cười, giọng nói bỗng nhiên trở nên giá lạnh: “Con kiến kia, cậu lại dám cười tôi?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi mỉa mai cô làm gì? Ngược lại, tôi rất khâm phục cô!”
“Cô là một người phụ nữ, vậy mà lại ở đây nhiều năm như vậy, không thấy mệt sao?”
“Nhà tù này, mặc dù giam cần chúng tôi, chẳng phải cũng là giam giữ cô sao?”
Tim Côn Ngô Mật Phi như thắt lại. Mặt ngoài nhìn có vẻ ung dung thờ ơ. Nhưng sâu trong lòng sớm đã dâng lên cảm xúc hỗn loạn.
Đặc biệt là câu nói kia của Diệp Bắc Minh: “Nhà tù này, mặc dù giam cần chúng tôi, chẳng phải cũng là giam giữ cô sao!”
Đúng vậy!
Cô ta cũng bị giam cầm trong nhà tù này. Còn là bị cha mẹ ruột của mình đưa đến đây. “Kể cho tôi nghe câu chuyện của cô đi!” Diệp Bắc Minh nói.
Giọng nói lạnh lùng của Côn Ngô Mật Phi vang lên: “Cậu không có tư cách được nghel”
Diệp Bắc Minh thở dài: “Không nói thì thôi, vậy cô tiếp tục canh giữ ở đây đi!”
“Lần sau có người tới đây, không biết sẽ là bao lâu nữa, dù sao thế giới này cũng sắp bị hủy diệt và khởi động lại rồi!”
“Cô đợi vài kỷ nguyên nữa cũng được, đợi lần sau có người tới, nếu muốn nói thì hãy nói cho họ biết!”
Vừa nói.
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, trong tay xuất hiện một điếu thuốc, châm thuốc.
Anh hút mạnh một hơi.
Nhả và một vòng khói và nói: “Được rồi, giết tôi đi!”
Một bộ dạng như không chuẩn bị phản kháng.
Côn Ngô Mật Phi sửng sốt, cô ta chưa từng gặp ai như vậy trước đây.
Chín cường gỉa tuyệt thế trước đó, đương nhiên, là so với những người ở trong nhà tù này, không một ngoại lệ, đều trực tiếp tấn công cô ta, muốn thoát khỏi nhà tù này.
Chỉ có Diệp Bắc Minh là ngồi đây chờ chết.
Không biết qua bao lâu, giọng nói lạnh lùng của Côn Ngô Mật Phi mới vang lên: “Tôi đến từ Nguyên Thủy Chân Giới, gia tộc Côn Ngô! Tôi vừa ra đời liền trở
thành thiên kiêu chi nữ, sau khi đại diện cho nhà Côn Ngô gia nhập học viện Huyền Thần, liền ưu tú hơn bạn bè đồng lứa!”
“Đồng thời, chỉ cần cô gả đi, địa vị của gia tộc cô sẽ như nước lên thuyền lên, đúng không?”
“Cậu... sao cậu biết”, Côn Ngô Mật Phi cau mày. Diệp Bắc Minh thầm phỉ nhổ trong lòng.
Sao tôi có thể không biết chứ?
Loại chuyện này, anh đã trải qua quá nhiều lần rồi.