“Diệp Bắc Minh, Hắc Thủy tộc hủy diệt thế giới, là một thủ đoạn khởi động lại nhà tù này!”
“Nếu cậu không muốn những người xung quanh chết thì hãy thoát khỏi nhà tù này... nếu không mọi chuyện sẽ lặp lại!"
“Cậu và những người cậu quan tâm đều sẽ chết...”
Ánh sáng màu máu lóe lên rồi vụt tắt!
Khoảnh khắc Phượng tổ Thiên Ma hoàn toàn biến mất!
“Ai?”
Cõi lòng Diệp Bắc Minh run rẩy.
Một cảm giác khủng hoảng chưa từng có đánh úp tới!
Lúc này anh giống như đang trần truồng đứng trước mặt người! Mọi bí mật của anh đều bị nhìn thấu!
'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở anh một câu: “Nhóc con, đừng để lộ ra bất kỳ khác thường nào! Cô ta đang nhìn cậu đó!”
“Cô ta là ai?” Diệp Bắc Minh dựng tóc gáy.
“Một người phụ nữ! Cậu đang làm gì thì cứ làm như vậy! Cứ coi như cô ta không tồn tại đi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hoàn toàn rơi vào im lặng.
Thậm chí còn cắt đứt liên hệ với Diệp Bắc Minh.
Lúc này Phượng Cửu mới tỉnh lại từ trong trạng thái thời gian ngưng đọng, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt khó hiểu: “Diệp... Bắc Minh, vừa rồi tổ tiên Phượng †ổ tôi nói gì với anh vậy?”
Cảm giác bị dòm ngó kia vẫn chưa biến mất!
Diệp Bắc Minh tận lực giữ bình tĩnh, đáp: “Tiền bối Phượng tổ nói tôi phải chăm sóc thật tốt cho eml”
“Đồng thời giữ vững truyền thừa của Phượng tổi”
“Tiểu Cửu em yên tâm, Phượng tổ vì tôi mà xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ giúp em giải quyết!”
Mặt Phượng Cửu đỏ lựng như tôm luộc, ngượng ngùng gật đầu: "Ừm...”
Diệp Bắc Minh ôm chầm lấy cô vào lòng: “Nào, chuyện vừa rồi còn chưa làm xong, chúng ta tiếp tục thôi”.
"Ừm!.
Phượng Cửu xấu hổ đến nỗi giọng nói nhỏ như muỗi kêu! Một luồng ma khí tràn tới bao bọc lấy hai người họ!
Một lúc sau, vọng tới tiếng thở hổn hển!
Còn có tiếng gầm khẽ khàng!
"Hừi! Không biết xấu hổi!”
Một giọng nói lạnh lùng vọng tới từ trong hư không.
Giây tiếp theo.
Cảm giác bị người nhìn chòng chọc kia của Diệp Bắc Minh mới biến mất.
Sau một nhịp thở, phía trên sông Mặc Uyên của Hỗn Độn giới, một cô gái với thân hình hoàn mỹ không tì vết bước vào trong hư không!
Cô ta dường như không thuộc về thế giới này!
Sông Mặc Uyên bên dưới điên cuồng gầm thét, cuốn lên từng đợt sóng khổng lồ cao hàng chục nghìn mét!
Cô ta như không nhìn thấy, vẫn như cũ lướt trên không trung.
Nước sông Mặc Uyên được sinh ra từ chính dòng khí hỗn độn dưới tấm bia đá này!
Mọi phép tắc trật tự căn bản đều vô dụng ở nơi đây! Phía trên tấm bia đá.
Khắc bốn ký tự cổ kính: Nhà tù số bảy!
Đột nhiên.