Vô số ánh nhìn tham lam rơi xuống người Diệp Bắc Minh!
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, xem ra tiếp theo đây cậu gặp phải rắc rối lớn rồi!"
“Cách những người này nhìn cậu trông thế nào cũng giống như sói thấy cừu vậy!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lắc đầu: "Còn không biết ai là sói ai là cừu đâu!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Đúng vậy, những kẻ từng săn đuổi cậu cuối cùng đều biến thành con mồi của cậu rồi!”
“Tuy nhiên bên trong bổn tháp lại mở ra một tầng không gian khác rồi!" “Nếu cậu điều khiển được thứ đó, he he...” Diệp Bắc Minh kinh ngạc, kích động hỏi: “Tiểu Tháp, mở ra cái gì cơ?”
Anh thậm chí còn muốn trực tiếp tiến vào không gian bên trong của tháp Càn Khôn Trấn Ngục để mò mẫm tìm hiểu một phen!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tỏ ra thần bí: “Không vội, đợi lát nữa cậu sẽ biết”. Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.
Anh cấp tốc đi tới trước mặt bốn người Thiên Cơ lão nhân: “Sư phụ, vết thương của mọi người hồi phục như thế nào rồi?"
Thiên Cơ lão nhân nở nụ cười hài lòng: “Ta đã không còn gì đáng ngại, Minh Nhi à, con đúng là khiến người ta phải bất ngờ mà”.
“May sao ta thu con làm đồ đệ trước, nếu không từ nay về sau con có bái sư hay không ta cũng không dám nhận nữa!”
Đây đều là những lời thật lòng.
Diệp Bắc Minh đi về phía La Như Hỏa, nói: “La tiền bối, tôi cần một nơi để nghỉ ngơi”.
La Như Hỏa lập tức phản ứng lại: “Được!”
Diệp Bắc Minh một hơi luyện chế ra hai viên Quy Linh đan chắc chắn đã hao. tổn lượng lớn thần hồn.
Ông ta đưa thẳng anh tới ngôi nhà nơi người bảo vệ ở: “Diệp đại sư, đây là nơi ở của tôi, cậu nghỉ ngơi trước đi”.
“Có chuyện gì cứ gọi tôi là được!” “Được!”
Sau khi tiến vào phòng, Diệp Bắc Minh liền đóng cửa lại, khởi động trận pháp.
Chỉ bằng một ý nghĩ, anh đã bước vào không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Đi thẳng lên tầng thứ 26!
Một cầu thang mới toanh xuất hiện, dẫn đến tầng 27!
Diệp Bắc Minh có chút hưng phấn: "Kể từ khi mở ra tầng 26, tôi đã đột phá mấy cảnh giới lớn mà không gian bên trong tháp cũng không có dấu hiệu nào mở ra nữa!”
"Tôi còn tưởng rằng bên trong chỉ có 26 tầng thôi!”
"Không ngờ lại có tầng 27!"
“Tầng 27 này rốt cuộc có gì đây?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cư: không phải là biết rồi sao?”
Nhóc con, cậu tự mình vào xem
“bược!" Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi rồi bước lên cầu thang đi tới cửa tầng 27.
Cánh cổng ở tầng 27 khác với những tầng khác, đó là cánh cổng được chạm khắc từ một tảng đá đặc biệt!
Một cánh là màu trắng, cánh còn lại là màu đen!
Diệp Bắc Minh đẩy cửa lớn, một không gian hỗn loạn liền xuất hiện trước mắt anh, nổi bật ở giữa là một cái bục hình tròn khổng lồ.
Một bên của bục là màu trắng, bên còn lại là màu đen!
Giống như đôi cá âm dương trong Thái Cực Đồ, toàn thân vô cùng uy nghiêm, kích thước chỉ bằng một võ đài bình thường.
Nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác như đồi núi cao vạn trượng. “Tiểu Tháp, đây là cái gì?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
“Đạo đài Luân Hồi!”
Diệp Bắc Minh bất giác lặp lại: “Đạo đài Luân Hồi?”
Bùm! Nghe được bốn chữ này, bệ đá đen trắng đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Giống như đang đáp lại vậy! 'Thanh âm uy nghiêm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Đúng vậy! Thứ này được ngưng tụ từ phép tắc Luân Hồi, sau khi cậu tiến vào cảnh giới
Nhập Đạo, lựa chọn vẫn là đạo vô địch!”
'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng mấy giây mới cười đáp: "Có lẽ đây là thứ cậu đã học được ở kiếp trước chăng? Tóm lại, cậu cứ bước lên đạo đài Luân Hồi liền biết, sẽ có bất ngờ lớn đó!”
Diệp Bắc Minh không nghĩ ngợi nhiều.
Một bước tiến lên đạo đài Luân Hồi!
Một giây tiếp theo, mỗi một chỉ tiết trên đạo đài Luân Hồi đều xuất hiện trong đầu Diệp Bắc Minh.