Khi cả hai còn đang bối rối.
Thì quảng trường càng lúc càng tụ tập nhiều người, còn náo nhiệt hơn hôm qua gấp mười lần!
Bồng nhiên.
Bầu trời nổ đùng đoàng, mười người bảo vệ đảo Rùa đạp không mà tới, ngay ngắn đứng xung quanh bức tượng điêu khắc Linh Quy Thiên Tôn!
“Đại hội Thiên Đan sắp bắt đầu rồi, mời các thí sinh chuẩn bị sẵn sàng!” Mười người đồng thời hô vang.
Giọng nói khuấy động cả quảng trường!
Toàn bộ quảng trường thoáng chốc liền trở nên yên tĩnh.
Cổ Nhất Hàn cau mày nói: "Sao tên nhãi này vẫn còn ở đây? Quảng trường này là nơi diễn ra đại hội Thiên Đan, người không phận sự đều rời đi cho ta!”
“Diệp Bắc Minh, tôi cho cậu thêm thời gian mười nhịp thở nữa, nếu còn không đi thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Sắc mặt ba người Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng đại biến!
“Mười vị tiền bối, anh Diệp vừa dùng Quy Linh Đan còn đang trong thời khắc đột phá mấu chốt!”
“Các vị tiền bối, xin mọi người hãy cho anh ấy thêm chút thời gian nữa!” Ba người khẩn khoản van xin. Chín người bảo vệ còn lại vẫn giữ nguyên dáng vẻ thờ ơ!
Cùng là người bảo vệ, bọn họ đương nhiên sẽ không thể tát vào mặt Cổ Nhất Hàn!
Bèn ngoảnh đầu đi coi như không nhìn thấy.
Cổ Nhất Hàn cười lạnh một tiếng: “Người khác dùng Quy Linh Đan xong nên đột phá thì cũng đột phá từ lâu rồi!”
“Thằng nhóc này mất cả một ngày cũng không đột phá được, không lế còn muốn lãng phí thời gian của đại hội Thiên Đan, khiến tất cả mọi người đều phải đợi chờ hẳn sao?”
“Mười, chín, tám, bảy, sáu..."
Cổ Nhất Hàn phớt lờ lời cầu xin của ba cô gái, trực tiếp đếm ngược.
“Năm, bốn, ba, hai, một!”
"Hết giờ rồi! Thằng nhóc này còn chưa rời đi, vậy để tôi tiễn hắn thôi!”
Dứt lời.
Cổ Nhất Hàn vô tình nhấc tay tóm về phía Diệp Bắc Minh!
Một hơi thở màu trắng ập tới!
Sức mạnh không lớn nhưng cũng đủ để đánh bay Diệp Bắc Minh ra ngoài.
Nhưng nếu một võ giả đang bế quan tập trung đột phá, thì sức mạnh dù chỉ bằng một sợi tóc tác động tới cũng đều có thể khiến gân mạch vỡ tung, tẩu hỏa nhập ma!
Ba bóng người nhanh như chớp lao ra ngăn chặn đòn tấn công của Cổ Nhất Hàn!
“Bọn họ điên rồi à?”
Vô số ánh mắt trên quảng trường quét về phía Nghê Hoàng, Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi!
“Thật thú vị, thẳng nhóc này đúng là được phụ nữ yêu thích mài” Lục Thiêu cười mỉa. Sở Y Thủy cau chặt mày!
Bảo Kiếm Phong phát hiện ra cô ta có gì đó không đúng: 'Y Thủy, cô quan tâm tới thằng nhóc đó à?”
Sở Y Thủy giật mình, vội vàng giải thích: "Bảo lão... không có... tôi chỉ là đang lo lắng đại hội Thiên Đan có thể diễn ra bình thường hay không thôi!”
“Tốt nhất nên là như thết”
Bảo Kiếm Phong lạnh lẽo phun ra một câu.
“Các người thật sự dám ngăn cản người bảo vệ?” Sắc mặt Cổ Nhất Hàn âm u.
Đây là đang thách thức sự uy nghiêm của ông ta!
Hướng Ly Ly vội vã giải thích: “Tiền bối, xin người hãy cho anh ấy thêm chút thời gian! Anh ấy thực sự sắp tỉnh lại rồi!"
“Chỉ cần các người có thể đỡ được ba chiêu của lão phu, lão phu liền cho hẳn thêm thời gian!”
Cổ Nhất Hàn lười phải nhiều lời vô ích với họ, ba ngón tay liên vươn thẳng cách không chỉ tới.
Trong chớp mắt hơi thở của cảnh giới Đạo Tổ bộc phát, bóng dáng của ba con xà long trắng như tuyết xuất hiện, sà xuống như một trận tuyết lởi
"Dùng toàn lực chống lại!" Hướng Ly Ly hét lên một tiếng. Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng không dám chậm trễ.
Đồng thời phun ra một ngụm máu!
Họ muốn bò dậy nhưng thân thể truyền tới từng trận đau nhức dữ dội, cố gắng vùng vẫy một hồi cuối cùng chỉ đành bất lực nằm xuống!
“Một đám kiến hôi cũng dám ngăn cản người bảo vệ đảo Rùa? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Cổ Nhất Hàn ngạo mạn lắc đầu. Năm ngón tay vươn tới định túm lấy Diệp Bắc Minh đi.