“Anh Diệp, anh có con gái rồi à?”
Hướng Ly Ly choáng váng.
Diệp Bắc Minh kích động gật đầu: “Đúng vậy, chúng chính là con gái của tôi! Tâm Nhi, Nặc Nhi!”
Hướng Ly Ly đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay Diệp Bắc Minh chỉ, quả nhiên thấy được hai thiếu nữ đang đứng ở đầu thuyền!
Hai cô gái đã bị Đại Bàng Cánh Vàng bắt đi từ trăm năm trước!
Đã hơn trăm năm trôi qua, hôm nay gặp lại con gái vậy mà đã khôn lớn hết rồi!
Một người nghiêng nước nghiêng thành, một người hào hoa xuất chúng! Trưởng thành thành hai người đẹp thanh lịch và lộng lẫy!
Những người trẻ tuổi xung quanh đều lu mờ khi đứng cạnh hai người họ! Lúc này.
Mũi thuyền gỗ Vạn Niên Dương dài hàng nghìn mét lại dứt khoát đi về hướng ngược lại so với Diệp Bắc Minh!
“Tâm Nhi! Nặc Nhi”
Nhìn thấy hai cô con gái sắp rời đi, Diệp Bắc Minh gấp gáp hét lớn, trong giọng nói cuộn trào như biển động!
Nhóm thanh niên trên boong nhìn lại: "Bên đó có hai người, người đàn ông đang hét cái gì vậy?"
“Có lẽ con thuyền hư hại này có người thân của anh ta, đi thôi, không liên quan gì đến chúng ta!"
Một thiếu nữ lắc đầu. Vừa định rời khỏi.
Hai cô gái trông rất giống Tôn Thiến và Đông Phương Xá Nguyệt đột nhiên mở lời: “Để lại một mình anh ta ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Nhìn dáng vẻ kia của anh ta có vẻ rất thương tâm, chúng ta đưa họ đi cùng đi?
Thanh niên nam nữ trên boong kinh ngạc nhìn qua.
Chàng trai vừa lên tiếng kia nói: “Nếu hai sư muội Tử Chân, Tử Linh đã có lời vậy liền cứu bọn họ một mạng đi!”
“Người đâu, lái thuyền qua đó!”
Giây tiếp theo.
Thuyền gỗ Vạn Niên Dương dài hàng nghìn mét liền thay đổi phương hướng đi về phía Diệp Bắc Minh và Hướng Ly Ly!
“Anh Diệp, bọn họ tới rồi!”
“Tâm Nhi, Nặc Nhi!” Diệp Bắc Minh cũng hưng phấn không kém.
Khi thuyền gỗ Vạn Niên Dương đến gần, hai người liền lưu loát một bước nhảy lên boong tàu!
Diệp Bắc Minh không để ý tới ánh mắt của mọi người mà kích động nhìn hai thiếu nữ, vội vàng chạy tới: "Tâm Nhi, Nặc Nhi, là bố đây!”
Hành động này khiến các nam nữ thanh niên có mặt đều sững sờ. Họ lập tức đứng chắn trước mặt hai cô gái! “Anh này xin anh hãy tự trọng!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tôi đang nói chuyện với con gái của mình, cậu kêu tôi tự trọng cái gì?”
“Anh nói cái gì?” Mọi người sửng sốt: “Tử Chân và Tử Linh là con gái của anh?”
Mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái liếc hai người họ, rồi lại nhìn sang Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đương nhiên rồi, tôi chính là bố ruột của chúng!” "Ha ha ha hai"
Một tràng cười vang lên, đám thanh niên nam nữ nhao nhao nói: “Nhóc con, tôi nghĩ anh bị sức mạnh của vụ nổ vừa rồi dọa tới ngốc rồi phải không?”
“Đây là sư muội Hàn Tử Chân và Hàn Tử Linh của Thần Ngự tông chúng tôi, bọn họ từ nhỏ đã đi theo sư phụ!”
"Đúng vậy, họ lớn lên ở Thần Ngự tông đã hơn trăm năm nay, không thể nào là con gái của anh được!”
“Là lỗi của bố, trăm năm trước sơ suất để các con bị đại bàng Cánh Vàng bắt cóc, các con thực sự quên bố rồi sao?”
Hàn Tử Chân cùng Hàn Tử Linh đều ngẩn người tại chỗ. Mắt đẹp trừng lớn!
Lần đầu tiên hai người nhìn thấy Diệp Bắc Minh đều có một cảm giác quen thuộc!
Nhưng.