“Ha ha, Diệp Bắc Minh chết đến nơi rồi còn cứng miệng như vậy à?”
Giang Tiên Nhi lắc đầu, cười lạnh nhìn Diệp Bắc Minh: “Các chị em, mời chồng của mọi người ra tay thôi?”
“Được!”
“Còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau thay chị em mình giành lấy thằng nhóc này!”
Tôn Nhiễm, Chu Phù Dung, Giang Tuyên Nhi nhìn nhau cười xảo trá!
Ba người Nguyên Lập, Tiêu Lăng Thiên, Vương Lỗi siết chặt nắm đấm, nở nụ cười xấu xa đi tới!
“Nhóc con, quỳ xuống rồi lại nói!”
Nguyên Lập sải một bước liền xông tới trước mặt Diệp Bắc Minh, đột ngột vỗ xuống một chưởng.
Bùm! Sau một tiếng vang như bị bóp nghẹt, năm ngón tay của Nguyên Lập. đã móc lấy bờ vai Diệp Bắc Minh!
Thời điểm tiếp xúc với vai anh.
“AI”
Nguyên Lập lại hét thảm một tiếng, cánh tay vươn ra kia liền nổ tung tại chỗ! “Chồng àI”
Khuôn mặt thanh tú của Tôn Nhiễm biến sắc.
Nguyên Lập kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh, vội vàng lùi bước!
“Không phải anh kêu tôi quỳ xuống sao? Lùi lại làm gì?”, Diệp Bắc Minh cười khẩy trêu tức, vươn tay chụp vào không khí.
Một cỗ lực lượng không thể ngăn cản tóm chặt lấy Nguyên Lập kéo hắn bay. về phía anh, tiếp đó không dư thừa lấy một giây mà đánh ra một chưởng!
Phần đầu của Nguyên Lập tức khắc nổ tung!
Hai chân vẫn cong gối quỳ trên đất, chết!
“Chồng ơi!!!”
'Tôn Nhiễm khiếp đảm hét lên!
“Làm sao có thể, rõ ràng là anh đã uống Hóa Công Tán rồi mài”
Tiêu Lăng Thiên cùng Vương Lỗi sợ đến mức không ngừng lui về phía sau, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Cảnh giới, thực lực của Nguyên Lập tương đương với họ, vậy mà đang sống sờ sờ cứ như vậy bị một chưởng của Diệp Bắc Minh đánh chết!
Diệp Bắc Minh giống như thần chết đi về phía hai người họ: "Đừng sợ, cùng nhau tới đây quỳ xuống đi!”
Nói đoạn hai tay liền vươn về phía trước nắm lấy! “Đừng mà...”
Trái tim hai người họ như rơi xuống hầm băng, đều tự mình tế ra một thanh bảo kiếm, trong nháy mắt kiếm khí vọt thẳng trời cao!
Diệp Bắc Minh tung ra một quyền chôn vùi tất cả kiếm khí, dư chấn còn lan rộng ra ngoài!
Tiêu Lăng Thiên cùng Vương Lỗi nhếch nhác đập mạnh vào tường phòng như chó chết, phun ra một ngụm máu rồi trượt xuống nền đất!
Diệp Bắc Minh cách không nắm lấy, hai người lại như hai miếng giẻ rách rơi vào trong tay anh: “Cậu Diệp, đừng giết chúng tôi mà... đều là do bọn họ...”
Năm ngón tay thu lại!
Cổ của hai người nổ tung tại chỗ, đầu rơi xuống đất!
Thi thể tùy tiện ném sang một bên!
“Anh.”
Sắc mặt ba người Tôn Nhiễm, Chu Phù Dung, Giang Tuyên Nhi tái nhợt. Cái chết của chồng mình không khiến họ đau lòng bao nhiêu phần, ngược lại mang theo sự kinh ngạc xen lẫn sợ hãi nhìn chằm chăm Diệp Bắc Minh!
Vầng trán Giang Tiên Nhi không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, yêu kiều hét lên: “Các chị em, nếu chúng ta bắt tay kết trận còn có cơ hội giết hắn, báo thù cho. chồng của mọi người!”
“Giết!”
Bốn người đồng thời gầm lên!
Tuy rằng đều là phụ nữ nhưng sát khí của họ không hề yếu chút nào!
Họ lập tức chiếm giữ bốn vị trí và tự mình phun ra một ngụm tinh huyết, nhanh nhẹn khắc xuống phù văn máu!
Trong nháy mắt trận pháp đã hoàn thành!
Cho dù bị anh một quyền đánh tan thì vẫn sẽ nhào tới như cũ! “Ha ha ha ha! Diệp Bắc Minh, đây là trận pháp Dẫn Hồn được luyện hóa từ tinh huyết của của bốn người chúng tôi!", giọng nói phấn khích của Giang Tiên
Nhi vọng tới từ bên ngoài trận pháp.
“Chỉ cần bốn người chúng tôi không chết thì trận pháp này sẽ không bao giờ bị phá hủy!"
“Anh không thể giết hết ác quỷ bên trong đâu! Diệp Bắc Minh anh cứ tận hưởng rồi chết vì kiệt sức đi!”