Không thèm nhìn đến Giang Tiên Nhi bị tức đến nỗi sắc mặt biến thành màu gan lợn, nhanh chóng đuổi theo Diệp Bắc Minh.
“Này, vừa này anh đã dao động!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên cười nói: “Tôi trước nay vẫn rất khó từ chối yêu cầu của phụ nữ, đặc biệt còn là phụ nữ xinh đẹp!”
“Được! Vậy tôi sẽ đưa ra một yêu cầu với anh, từ nay về sau đừng để ý tới Giang Tiên Nhi nữa!”, Hướng Ly Ly nói.
Diệp Bắc Minh đánh giá Hướng Ly Ly từ trên xuống dưới vài lần, lắc đầu nói: “Cô không được tính là xinh đẹp!”
“Anh!”
Hướng Ly Ly trợn to đôi mắt đẹp, cơn giận bùng cháy: “Tôi không đẹp chỗ nào?”
Cô ta ưỡn ngực kiêu ngạo nói: chí còn lớn hơn cô ta nữa!”
iang Tiên Nhi có gì thì tôi có cái đó, thậm “Luận về cơ thể tôi không thua bọn họ, lão nương chắc chắn là một đại mỹ nhân!”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh khinh thường lắc đầu: “Tính cách của cô quá nóng nảy, giống như đàn ông ấy, làm gì có điểm nào thu hút đàn ông?”
Đàn ông? Hướng Ly Ly choáng váng.
'Tức giận dậm chân nói với Diệp Bắc Minh: “Anh... anh... tôi không thèm chấp. nhặt với người kém hiểu biết như anh!”
Sau đó nhanh chóng đuổi theo anh.
“Anh đừng có ăn trong bát nhìn trong nồi, đã đánh cắp mất trái tim của Y. Thủy, thì phải chịu trách nhiệm đến cùng!”
“Nếu anh dám dây dưa với Giang Tiên Nhi kia, tôi nhất định sẽ không tha cho. anh!"
Nói đoạn lắc lắc nắm đấm. Hai người đi vào phòng bao chữ Thiên. Đẩy cửa bước vào.
Cũng cùng là váy dài trắng, nhưng mặc trên người Sở Y Thủy lại cho người ta cảm giác như thần tiên lạc vào cõi phàm trần.
Mái tóc đen dài thư thác nước tự nhiên xõa xuống.
Đôi mắt xinh đẹp mang theo bảy phần vui vẻ ba phần ngạc nhiên: “Anh Diệp, anh đến rồi!"
Diệp Bắc Minh mỉm cười gật đầu, Sở Y Thủy mời anh ngồi xuống.
“Cảm ơn ơn cứu mạng của anh Diệp 100 năm trước, nếu không phải lúc đó anh kịp thời ra tay, chắc chắn sẽ không có Y Thủy của ngày hôm nay!”
Sở Y Thủy cười nói.
“Gần đây, Y Thủy muốn rời khỏi thế giới Bản Nguyên, nhớ đến anh Diệp luôn muốn tinh huyết của Y Thủy...”
Dừng lại một chút.
Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Y Thủy đỏ bừng.
“Không biết anh Diệp cần tinh huyết của Y Thủy, dùng để làm gì?” “Hoặc là...” Ánh mắt cô nhìn sâu vào Diệp Bắc Minh: “Hay là anh có ý tứ gì khác?”
Diệp Bắc Minh không hề giấu diếm, nói thẳng: “Cô Sở là Hỗn Độn thể đúng không?”
Lời này vừa thốt ra, cả Sở Y Thủy và Hướng Ly Ly đều kinh ngạc đến giậy nảy người.
“Sao anh lại biết?”
Hướng Ly Ly ngây ngốc, có chút khó tin nhìn về phía Sở Y Thủy: “Y Thủy, là cô nói với anh ta à?”
Sở Y Thủy lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, sao anh biết việc này?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thật ra, nhục thể 7 vị sư tỷ của tôi bị tổn thương, tôi cần năng lực tinh huyết của Hỗn Độn thể để tái tạo lại cơ thể cho họI”
Sở Y Thủy có chút thất vọng: “Thì ra là vậy!”
Giây tiếp theo.
Cô ta giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc bình ngọc nhỏ, trên đó có một lớp phong ấn.