Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4330: Tôi biết ý của cậu




Trước giường, một ông già đang nghiêm nghị ngồi. Chỉ có một tay đặt lên mạch tượng của Tô Cuồng, một lúc sau, ông ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Thương thế của cậu ta rất nặng! Ngoài ra, thất bại là một đòn đả

kích nặng nề đối với cậu ta!”

“Thương thế trên thân thể có thể chữa, đả kích tinh thần chỉ có thể dựa vào tự cậu ta thôi!”

Ông lão giơ tay, đút cho Tô Cưồng một viên đan dược rồi rời đi. Những người khác cũng lần lượt lui xuống.

Một lúc sau, Tô Cưồng từ từ tỉnh lại.

“Anh Tô, anh... với em đi!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiên Nhi đỏ bừng, dùng âm thanh nhỏ như kiến mở miệng nói.

Tô Cuồng trợn trừng mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc: “Tiên Nhi, em... anh... em nghiêm túc sao?”

Giang Tiên Nhi gật đầu: “Anh Tô, thật ra em chính là thể Nguyệt Thần!” “Chỉ cần em và anh kết hợp, vết thương của anh sẽ lập tức hồi phục...” “Cái gì? Thể Nguyệt Thần?”

Tô Cuồng quả thực không dám tin.

Thể Nguyệt Thần cực kỳ hiếm thấy.

Nó cũng là lô đỉnh thể chất cực phẩm trong truyền thuyết, một khi kết hợp với đàn ông, sẽ làm cho thiên phú và cảnh giới của họ tăng lên rất nhiều.

Tô Cuồng có thể khẳng định, chỉ cần hắn ta ngủ với Giang Tiên Nhi, có thể trực tiếp thăng lên một cảnh giới lớn.

'Thế nhưng, hắn lại không dám.

Nếu hắn dám chạm vào người Giang Tiên Nhi, nhà họ Giang nhất định sẽ chém chết hắn.

“Khu khu... Tiên Nhi, anh rất thích em, nhưng anh bây giờ vẫn không thể chạm vào em được”, Tô Cuồng lắc đầu.

Giang Tiên Nhi cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt to ngấn nước nhìn Tô Cuồng: “Anh Tô, tại sao? Tiên Nhi không đủ tốt sao?”

“Không!” 'Tô Cuồng lắc đầu: “Tiên Nhi, em rất đẹp, anh cũng rất thích eml” “Nhưng, đối với một người phụ nữ danh phận là quan trọng nhất!”

“Khi tên của Tô Cuồng anh nổi tiếng khắp Thiên Giai đảo, anh nhất định sẽ tuyên bố em là người phụ nữ của anh!”

“Còn về Diệp Bắc Minh kia, anh sẽ tự giãm nát hắn dưới chân, sửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay!”

Giang Tiên Nhi bật khóc, kích động gật đầu: “Được, em chờ anht”

“Nơi đây là đại lục Thiên Hỏa, cũng gọi là đảo Thiên Hỏa, là một trong 72 hòn đảo của Thiên Giail”

“Hàng vạn năm trước, từ trên trời rơi xuống rất nhiều dị hỏa, từ đó cả một đại lục bị đốt cháy và bị lửa bao phủ!”, Tê Vạn Hạc chỉ về phía trước, mỉm cười giới

thiệu.

“Sau khi tổ tiên của Dị Hỏa Tông tới đây, họ đã chinh phục được dị hỏa, thành lập lên Dị Hỏa Tông vạn thế bất diệt!”

Dưới chân Diệp Bắc Minh là một đại lục đỏ rực. Từng cỗ nhiệt nóng bỏng này đến từ sâu trong lòng đất. Ngay cả không khí cũng chứa đầy nhiệt.

Âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Thật đáng tiếc, mạch địa hỏa ở đây đã khô cẵn. Chẳng trách dị hỏa không muốn ở lại trên đảo này!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.

“Haiz...”

Tê Vạn Hạc thở dài: “Đáng tiếc, sau đó dị hỏa biến mất...”

“Dị Hỏa Tông cũng trở nên sa sút, tuy rằng những năm này cũng được coi là tông môn đứng đầu của Thiên Giai đảo, nhưng thực tế đã sắp không trụ được nữa!”

“Tiền bối, tôi...”, Diệp Bắc Minh đang định nói.

Tê Vạn Hạc lắc đầu cắt lời: “Nhóc con, cậu không cần nói gì cải!”

“Tôi biết ý của cậu, là người đứng đầu cuộc chiến Thiên Giai, cậu có thể chọn Dị Hỏa Tông là đã ưu ái cho Dị Hỏa Tông rồi!”

“Tôi sẽ đưa cho cậu Hoa Tam Thế mà cậu muốn, lấy được rồi thì có thể rời đi”

“Dù sao thứ này cũng sắp tuyệt chủng rồi, Dị Hỏa Tông cùng lắm cũng chỉ có thể tồn tại 100 năm nữa, nên cũng không sao cả...”

'Tề Vạn Hạc đưa Diệp Bắc Minh trở về Dị Hỏa Tông.


Ba cánh hoa ba màu khác nhau, trắng xanh đỏ, chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến linh hồn rung động.

“Trước đây sau núi của Dị Hỏa Tông đều là vật này, hiện tại chỉ còn một đóa thôi, muốn dùng nó để cứu người thì cậu hãy mang đi đi!”, Tê Vạn Hạc nói.

“Đa tạ tiền bối!” Diệp Bắc Minh gật đầu, bước lên trước định đào Hoa Tam Thế.

Đột nhiên, giọng nói tức giận của một cô gái trẻ vang lên: “Dừng tay!”