“Cháu trai, thanh kiếm này là của cháu!” Diệp Bắc Minh ngắm Kiếm Thiên Ma.
Thanh kiếm này màu tím, toàn thân khắc vân ma, bên trong thấp thoáng có ma khí chảy cuồn cuộn không ngừng!
Giơ tay nắm lấy! Lại có cảm giác huyết mạch tương thông!
“Bắt đầu từ bây giờ, cháu chính là Thánh Tử Ma tộc - Dạ Thần!”
Hoàng cung đế đô Thần Quốc Hỗn Độn. “Cái gì? Lại xảy ra chuyện như này!”
Một cô gái tuyệt sắc đập bàn đứng lên, vẻ mặt đầy tức giận: “Nhà họ Bạch lại làm ra chuyện như vậy? Còn dám can thiệp vào việc kế thừa vị trí Mị Vương!”
“Hoàng tỷ tỷ, tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ tâu rõ việc này với mẫu hậu, để bà ấy chủ trì công đạo cho tỷ!”
Nghê Hoàng thở nhẹ nhõm một hơi, khẽ gật đầu: “Cảm ơn muội!” Cô gái tuyệt sắc phì cười: “Hoàng tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội tốt mà”.
“Chuyện của tỷ chính là chuyện của muội, đúng rồi, Diệp Bắc Minh mà tỷ nói bây giờ ở đâu? Lẽ nào thực sự phải để hắn kế thừa vị trí Vương của Mị tộc sao?”
Nghe thấy ba chữ Diệp Bắc Minh.
Đôi mắt của Nghê Hoàng lập tức trở nên đỏ bừng: “Anh ta... đã chết rồi... là tỷ đã hại chết anh ta...”
Cô gái tiến lên ôm lấy Nghê Hoàng: “Hoàng tỷ tỷ, xin lỗi, sau này có muội ở đây, không ai có thể ức hiếp tỷ”.
Một lúc sau, Nghê Hoàng cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Hai người đi đên bên cửa sổ hóng gió.
Bỗng nhiên.
Bức tranh treo trước bàn đã thu hút sự chú ý của Nghê Hoàng! “Đây là...”
Khi cô ta nhìn thấy người trong bức tranh, đồng tử cũng phải co lại! Đây chẳng phải là Diệp Bắc Minh sao?
Đúng là giống y hệt anh Diệp mà!
“Tỷ nói người trên bức chân dung à? Hoàng tỷ tỷ, tỷ còn nhớ muội từng nói với tỷ là muội có một sư phụ không?”, cô gái cười.
Cô gái nói xong.
Khuôn mặt hơi ửng đỏ, có chút mong đợi nhìn về hướng xa xăm.
“Hoàng tỷ tỷ, tỷ nói xem chồng của muội rốt cuộc là người như thế nào đây?” Nghê Hoàng không trả lời.
Trong lòng thở dài một tiếng: “Thôi vậy, anh Diệp đã chết, không nói với muội ấy chuyện người này chính là anh Diệp thì hơn...