Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cháu vừa đến Thần Quốc Hỗn Độn không lâu, nên vẫn không hiểu lắm”.
“Thất sư tỷ, tỷ nói với mọi người đi”.
“Được”.
Liễu Như Khanh hít sâu một hơi, đi lên trước nói: “Các vị tiền bối, Ma tộc sớm đã biến chất, đã phân thành mấy chục thế lực lớn nhỏ!”
“Hiện giờ, Ma tộc bị các võ giả khác tàn sát ngang ngược, săn giết để lấy tinh hạch Ma tộc nhiều không đếm xuểt”
“Đám người này muốn chết hả!”, Thiên Ma gầm thét một tiếng, bầu trời lập tức mây đen giăng kín.
Ầm ầm!
Hàng trăm chớp điện màu đen bao trùm cả không trung Phong Ma Cốc, một luồng khí tức hủy diệt nghiền áp xuống!
“Thất sư tỷ cẩn thận!” Diệp Bắc Minh bước lên chặn trước người Liễu Như Khanh.
Tuy lưồng sát ý này không nhằm vào Liễu Như Khanh, nhưng cũng khiến cô ấy không chịu nổi!
Khuôn mặt Liễu Như Khanh trắng bệch: “Mấy vị tiền bối bị Thần Quân Hỗn Độn trấn áp ở Phong Ma Cốc, Ma tộc như rồng không đầu!”
“Các vị chắc sẽ nghĩ đến là cục diện như này chứ phải không?” “Hỗn xược!”
“Thần Quân Hỗn Độn trấn áp chúng tôi?”
“Ăn nói hàm hồ! Toàn nói linh tinh!”
Mấy người liền nổi giận.
“Hoa tộc? Từ cấm ky? Thế là thế nào?”
Mấy người tỏ vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Năm đó khi Thần Quốc thành lập, thực lực của Hoa tộc thậm chí cao hơn thực lực của tộc Thần Quân Hỗn Độn đó!”
“Chỉ là Hoa Vương một lòng theo đuổi võ đạo, không có hứng thú với quyền lợi”.
“Nên mới nhường hoàng vị cho người khác, làm sao? Chẳng lẽ Hoa tộc cũng giống như Ma tộc rồi?”