Diệp Bắc Minh trả lời: "Nghê Hoàng cô nương đồng ý sau khi chuyện đó thành công, cho tôi một món vũ khí có khí linh!"
"Chỉ có thế?” Nghê Mộng Tuyết sửng sốt.
Vũ khí có khí linh ở Thần Quốc Hỗn Độn mặc dù khó có, nhưng tuyệt đối không phải thứ gì hiếm thấy!
Diệp Bắc Minh ra vẻ ngây thơ nói: "Đúng vậy! Nếu cô đồng ý cho tôi ba món vũ khí có khí linh, thậm chí tôi còn có thể đồng ý với cô, sẽ quấy rối trong thời điểm mấu chốt nhất!"
Nghê Mộng Tuyết cười không ngậm mồm vào được: "Hahaha, em trai nhỏ đúng là một nhân tài!"
"Chị thích những người thức thời như cậu!" "Ba người các ông, đưa vũ khí thông linh của mình cho cậu ta!" Trong đám người, ba ông lão do dự một hồi!
Bọn họ chịu đựng áp lực từ Nghê Mộng Tuyết, chỉ có thể đi ra khỏi đám người, lần lượt lấy ra vũ khí của mình, xóa liên hệ rồi giao cho Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh lấy hai món vũ khí trong đó, khi đang định cầm lấy cái thứ ba thì...
“Tôi có một yêu cầu!" Diệp Bắc Minh nói một câu.
"Sao thế?"
Nghê Mộng Tuyết cười kỳ quái một tiếng: "Đã đồng ý với chị thì không được đổi ý đâu".
"Nếu không chị đây sẽ khiến cậu vô cùng hối hận!" Diệp Bắc Minh chỉ vào Bạch Tuấn Khanh nói: "Tôi muốn vũ khí của anh ta!" Ông lão cuối cùng cảm kích nhìn Diệp Bắc Minh một cái!
Sắc mặt Bạch Tuấn Khanh tái xanh: "Tiểu tạp chủng, cậu con mẹ nó muốn chết đúng không?"
"Vũ khí của ông đây mà cậu cũng dám mơ tưởng? Gó tin một bàn tay của ông đây cũng có thể đập chết cậu được không! Đệt!"
Bạch Tuấn Khanh không thể tin vào tai của mình, sắc mặt lập tức trắng bệch, anh ta cầu khẩn: "Chị họ, em là em họ cùng huyết thống với chị đấy!"
"Vũ khí của em là vũ khí bản mệnh, dùng máu thịt uẩn dưỡng mấy chục năm đấy!"
"Cứ thế mà giao cho thằng nhãi này, thực lực của em nhất định sẽ bị giảm đi nhiều, em không cam tâm!"
Nghê Mộng Tuyết gần như trong nháy mắt liền xuất hiện phía trước Bạch Tuấn Khanh, ngay cả không khí cũng không có chút dao động nào!