Trên mặt bố Nghê tràn đầy vẻ mất mát nhìn theo bóng lưng Nghê Hoàng! Ngay vào lúc Diệp Bắc Minh sắp bước ra khỏi đại điện.
"Vị công tử này, xin chờ một chút!"
Giọng của bố Nghê vang lên.
Diệp Bắc Minh dừng lại, quay đầu: "Ông gọi tôi?"
"Đúng!"
Bố Nghê chật vật gật đầu một cái.
Nghê Hoàng cau mày: "Bố muốn làm gì? Anh ấy là người con mời đến, chẳng lẽ bố muốn ngăn cản con sao?”
Bố Nghê thở dài một hơi: "Hoàng, đời này bố chưa từng yêu cầu con điều gì, hôm nay bố muốn nói hai câu với vị công tử này, được chứ?”
Nghê Hoàng định quả quyết từ chối.
Thế nhưng, nhìn thấy ánh mắt của bố Nghê, cô ta chỉ có thể im lặng gật đầu, rời khỏi đại điện!
“Mọi người cũng ra ngoài đi”, bố Nghê mở miệng nói.
"Bố, thằng nhãi này tính là thứ gì, tại sao có thể cho anh ta ở một mình với bố?”, sắc mặt Nghê Mộng Tuyết đại biến, mở miệng ngăn cản.
"Cút!" Bố Nghê khẽ quát một tiếng, một ánh mắt lạnh như băng quét tới.
Những người có mặt ở đây chuẩn bị mở miệng liền rối rít ngậm miệng lại, hung hăng lườm Diệp Bắc Minh một cái rồi rời khỏi đại điện!
Cánh cửa đại điện đóng lại!
Bố Nghê nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, đột nhiên cười: "Giống! Quá giống!"
“Giống cái gì?"
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh vô cùng hoang mang: "Tiền bối bảo tôi ở lại, có lời gì muốn nói với tôi sao?”
Bố Nghê cười nói: "Tôi nói cậu giống Hoa Vương, Diệp Quân Lâm!" "Quả thực là một khuôn đúc ra!"
"Tôi tự nhìn ra được, dù sao tướng mạo của cậu và Hoa Vương gần như giống nhau như đúc, chỉ cần là người từng gặp Hoa Vương thì nhất định có thể nhận ra cậu!"
"Nhưng cậu không cần lo lắng, Bát Vương thành lập Thần Quốc Hỗn Độn đã vẫn lạc một nửa, một khi tôi qua đời, người thực sự gặp được Hoa Vương trên thế giới sẽ không vượt quá con số ba!"
"Chỉ cần cậu không đụng tới bọn họ, không ai biết thân phận của cậu”.
Trên mặt Diệp Bắc Minh là vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Người thành lập Thần Quốc Hỗn Độn còn sống? Ông đã sống được bao lâu?”