Chu Nhược Giai hừ nhẹ một tiếng: “Anh muốn đi, chúng em không ngăn được anh”.
“Nhưng anh buộc phải thực hiện nghĩa vụi”
Diệp Bắc Minh còn chưa phản ứng lại thì đã bị Chu Nhược Giai ấn nằm xuống!
Hai người quên hết tất cả, trong mắt chỉ có nhau. Nửa canh giờ sau, Chu Nhược Giai rời đi! Diệp Bắc Minh cười vỗ cô: “Em đi à? Tối nay không ở lại à?”
“Ha ha, anh không phải chỉ là của riêng mình em, bọn họ cũng muốn đến đấy", Chu Nhược Giai cười giảo hoạt.
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Chu Nhược Giai vừa rời đi được một lúc, Tôn Thiến đi đến với khuôn mặt đỏ ửng: “Bắc Minh, em...”
Diệp Bắc Minh kéo Tôn Thiến lại, bảo cô ta ngồi vào lòng.
Nói với ánh mắt dịu dàng: “Yên tâm, anh sẽ đưa Tâm Nhi về”. “Vâng”.
Tôn Thiến ngoan ngoãn gật đầu.
Quay người ôm chặt Diệp Bắc Minh, thật khiến người ta khó thở! Nửa canh giờ sau, Tôn Thiến cũng rời khỏi phòng.
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Vẫn còn ư?”
Quả nhiên.
Chỉ lúc sau.
Ly Nguyệt lao đến giống như tiểu hồ ly, chui ngay vào trong lòng Diệp Bắc Minh: “Ông xã, nhớ em không?”
Nửa canh giờ sau. Ly Nguyệt cười tủm tỉm rời đi: “Ông xã cố lên!”
Đông Phương Xá Nguyệt đi vào với vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, cô ta bày khí thế nữ đế: “Anh phải đi thật sao?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đợi anh về!” “Ai biết lần sau anh về lại đưa theo cô gái nào!” Đông Phương Xá Nguyệt vươn cổ, đỏ mặt phản bác.
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, trực tiếp bế Đông Phương Xá Nguyệt lên: “Anh chỉ nhớ eml”
Bên ngoài.
Đế Khởi La, Sở Sở, Sở Vị Ương, Mặc Đình Đình, Long Khuynh Vũ, Vương Yên Nhi đứng tại chỗ!
Đông Phương Xá Nguyệt khẽ hừ một tiếng: “Nếu các cô không muốn thì thôi,
không ai ép các cô”:
“Nhưng các cô cũng nhìn thấy rồi đấy, anh chàng này có số đào hoa, anh ấy đến Thần Quốc Hỗn Độn chắc chắn sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt!”
“Đến lúc đó không chừng quen tthêm mấy thần nữ thiên nữ, có khi sẽ quên luôn các cô đấy!”