Diệp Bắc Minh nhìn quanh cả Trấn Hồn Tông, búng ngón tay: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, giết! Không sót một ai, ngoài Trấn Hồn Tông, còn có mấy tông môn đợi chúng nữa!”
“Chúng ta phải nhanh lên!”
Trong tích tắc, Trấn Hồn Tông hóa thành địa ngục trần gian!
Một ngày sau, Diệp Bắc Minh tiến vào Độn Thế Thần Tông!
Sau đó.
Thất Tinh Các!
Sau đó là thần cung Lục Đạo! Vạn Thần Tông!
Hoàn toàn là sát phạt từ một phía!
Ba ngày ba đêm, một người một kiếm, tiêu diệt năm thần tông!
Kiếm GCàn Khôn Trấn Ngục hoàn toàn hóa thành màu đỏ tanh!
Khi Diệp Bắc Minh đi ra từ Vạn Thần Tông, bên cạnh có thêm một người.
Chính là Cuồng Đan!
Hôm nay, cả thần giới im lặng!
Một số tông môn, các tông chủ, trưởng lão từng có mâu thuẫn với Thái Dương Tông đều xông đến cổng Thái Dương Tông!
Quỳ xuống trước nhiều người, hối hận nhận sail
Phủ thành chủ thành phố Thần.
Nghê Hoàng kinh hãi vẻ mặt tuyệt vọng, miệng há hốc, cả người rơi vào trạng thái ngẩn ngơ: “Năm thần tông đều diệt vong? Hàng vạn xác chết, không sốt một ai?”
“Ôi trời ơi, anh đúng là sát thần...”
Trong lúc Nghê Hoàng ngẩn người.
Vù vù vù...
Chiếc nhẫn trữ vật đột nhiên dao động.
Một ý nghĩ, một miếng ngọc cổ màu hồng xuất hiện trong tay, phù văn lóe lên, đồng thời truyền ra giọng nói: “Tiểu thư, trong tộc có biến, lão gia... lão gia sắp không ổn rồi!”
“Cô thực sự không quay về gặp ông ấy lần cuối sao?”
Bốp!
Cơ thể của Nghê Hoàng run lên, ngọc bội trong tay rơi xuống đất!
Đại điện Thái Dương Tông.
Diệp Bắc Minh ngồi trên vị trí điện chủ.
Vạn Lăng Phong, Lư Quốc Phong, Đoạn Nha, Thạch Lỗi, và cả lãnh đạo cấp cao của tiểu đội Sát Thần!
Vô số đôi mắt nhìn Diệp Bắc Minh không chớp mắt bằng các ánh mắt khác nhau như kích động, ngưỡng mộ, ấm áp, kính ngưỡng, khâm phục!
Lúc thông tin năm thần tông bị tiêu diệt truyền về, các tông môn đều quỳ dưới Thái Dương Tông, cả Thái Dương Tông đều sôi sục!
Vạn Lăng Phong tiến lên một bước, trong tay cầm một sấp giấy tờ: “Tông chủ, đây là thiệp thăm hỏi của hàng ngàn tông môn đưa đến, trong đó có một số thứ muốn có quan hệ tốt với Thái Dương Tông”.