Bạch Tuấn Khanh bày vẻ lưu manh, cười he he quái dị hai tiếng: “Nghê Hoàng tỷ tỷ, cho tỷ hống hách thêm một tháng!”
“Một tháng sau, nếu bố của tý không xuất hiện, tỷ có kết cục gì thì tỷ biết rồi chứ?”
“Ha ha ha...”
Bạch Tuấn Khanh và hai ông lão biến mất.
Chỉ còn lại một mình Nghê Hoàng đứng tại chỗ, nắm chặt nắm đấm! Móng tay rạch lên da thịt cũng không phát hiện ra!
Sau khi Bạch Tuấn Khanh rời khỏi phủ thành chủ, trực tiếp đến không trung cao mấy ngàn mét: “Tên nhóc đó đâu?”
Ông lão mặt rỗ cung kính trả lời: “Thiếu chủ, cậu yên tâm, vừa nấy lão nô đã cấy một đạo ám kình trong cơ thể, nếu không ngoài dự liệu, bây giờ hắn đã đứt hết kinh mạch rồi!”
“Bây giờ hắn bỏ chạy rất nhanh, có lẽ là vội chạy trốn!”
“Cậu cho tôi nửa canh giờ, tôi bảo đảm đưa hắn về gặp cậu!”
Bạch Tuấn Khanh cười lạnh lùng một tiếng: “Chỉ một con kiến, cũng xứng để tôi lãng phí nửa canh giờ?”
“Tôi về Thần Quốc Hỗn Độn trước, ông đi giết hắn!”
“Đúng rồi, vừa nãy khi tôi dùng thần hồn kiểm tra hắn, phát hiện trên người hắn có một luồng sức mạnh ngăn cản tôi thăm dò!”
“Có lẽ trên người con kiến này có bảo bối có thể ngăn cản thần hồn, mang về cho tôi”.
“Vâng, công tử”, ông lão mặt rỗ cung kính trả lời một tiếng. Bạch Tuấn Khanh vụt người biến mất.
Ông lão mặt rỗ ngẩng đầu, nhìn về phía Bắc: “Đi về phía Bắc? Ha ha, tốc độ nhanh đấy!”
“Lão phu thích nhất là săn giết, ừm? Dừng lại rồi!” “Săn giết bắt đầu!” Ông lão mặt rõ phá hư không bay đi, đuổi đến trên không trung một sơn cốc!
Diệp Bắc Minh cau mày, dường như hơi thất vọng: “Lâu như vậy mới đến? Sao lại chỉ một người?”
“Sao công tử nhà ông không đến? Trên người ông có bảo bối không?”
Huyết long lao đến, vuốt rồng đập mạnh xuống!
Ông lão mặt rỗ dựng đứng lôn tóc, với thực lực Tổ Cảnh hậu kỳ của ông ta, lại cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết!
“Rút!”
Đây là ý nghĩ duy nhất của ông.