Đôi mắt của Diệp Bắc Minh dần băng lạnh!
Nghê Hoàng bổ sung một câu: “Có điều, tôi có thể sắp xếp người đến giới U Minh một chuyến!”
Diệp Bắc Minh khế động trong lòng, hơi do dự! Mình đích thân đi, chắc chắn bảo đảm hơn người của Nghê Hoàng một chút! Nhìn ra nỗi lo của Diệp Bắc Minh.
Nghê Hoàng tiếp tục nói: “Yên tâm, người mà tôi sắp xếp đến giới U Minh, chắc chắn mạnh về thực lực!”
“Nghê Hoàng tôi dùng tính mạng bảo đảm, chỉ cần bố mẹ của cậu vẫn ở giới U Minh, chắc chắn sẽ đưa họ về an toàn!”
Diệp Bắc Minh đang định nói.
“Nghê Hoàng tỷ tỷ, có chuyện gì khiến tỷ để tâm như vậy? Còn giới U Minh?” Giọng của một thanh niên vang lên.
Nghê Hoàng ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy có ba bóng người đứng ở cửa đại điện!
Thanh niên ở giữa tự đi vào đại điện, hai ông lão như thâm uyên đứng gác ngoài cửa điện!
Đôi mắt đẹp của Nghê Hoàng lóe lên tia chê ghét: “Bạch Tuấn Khanh, cậu đến đây làm gì? Nơi này không hoan nghênh cậu, cút di!”
Bạch Tuấn Khanh cười tà mị: “Nghê Hoàng tỷ tỷ, đều là người một nhài”
“Tỷ ở đây một tiếng đệ hai tiếng đệ với hắn ta, sao mà với đệ đệ cùng huyết mạch như đệ lại bảo cút đi chứ?”
Vừa dứt lời, nhìn sang Diệp Bắc Minh với ánh mắt không hề khách sáo! Thần niệm càng lướt trên người Diệp Bắc Minh không hề che đậy!
Khi cảm thấy Diệp Bắc Minh mới chỉ là cảnh giới Thần nhỏ bé, lập tức mất hứng!
Diệp Bắc Minh cau này: “Cô Nghê Hoàng, cô đã có việc nhà, tôi đi trước đây".
“Việc của chúng ta làm theo như lời cô nói”. Nói xong, trực tiếp quay người rời đi. Ý cười trên khuôn mặt Bạch Tuấn Khanh càng rõ ràng: 'Tên nhóc này sợ rồi sao? Cũng phải, một người thâm sâu khó lường xuất hiện trước mặt hẳn, cảnh giới Thần nhỏ bé sợ là đúng rồi!'
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh bước ra cửa đại điện.
Ông lão mặt rõ gật đầu, đưa tay vỗ hẹ lên vai của Diệp Bắc Minh: “Cậu có thể đi rồi”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh sâm xuống, mau chóng rời đi.
“Ông cũng cút đi!”
Nghê Hoàng nhìn chằm chăm Bạch Tuấn Khanh, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.