Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Tôi không sợ các tông môn và thế lực đó, trong bảy ngày, tôi sẽ hoàn toàn tiêu diệt bọn họ!”
“Bảy ngày sau, tôi phải đến một nơi!” Nghê Hoàng giật mí mắt: “Diệp Bắc Minh, anh đang nói đùa phải không?”
“Trong bảy ngày tiêu diệt bọn họ? Ngoại trừ một số tông môn bình thường, kẻ địch của anh chắc còn có Kim Phật Tông và Xích Diễm Cốc!”
“Và cả năm thần tông lớn Trấn Hồn Tông, Vạn Thần Tông, Thất Tinh Các, Độn Thế Thần Tông, thần cung Lục Đạo!”
“Đối với anh hiện tại mà nói, bảy tháng cũng chưa chắc đã đủ ấy chứ?” Diệp Bắc Minh nhún vai: "Vậy cô cứ chống mắt lên đợi đi!”
Nghê Hoàng nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc, tên nhóc này lấy đâu ra tự tin thế?
“Đã như vậy, anh phải đi đâu?”
Diệp Bắc Minh không trả lời.
Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Nghê Hoàng. Phải đến mười mấy giây!
Nghê Hoàng cười thú vị: “Diệp Bắc Minh, bản cô nương rất đẹp phải không? Anh mất hồn trước tôi cũng là rất bình thường!”
“Tiếp tục cố gắng, qua mấy vạn năm nữa đợi bản cô nương sàng lọc một lượt những người theo đuổi, có lẽ anh có cơ hội đấy”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không có hứng với cô”.
“Tôi chỉ đang nghĩ, chắc cô đến từ Thần Quốc Hỗn Độn phải không? Cho nên, tôi muốn nhờ cô giúp một việc!”
Diệp Bắc Minh không những không bị cô ta hấp dẫn!
Lại còn muốn nhờ cô ta giúp?
Trên đời lại có chuyện như vậy!
Nghê Hoàng tức đến bật cười: “Cậu nhóc, rốt cuộc ai giúp ai?”
Diệp Bắc Minh cau mày, không rảnh để đùa với cô ta, trực tiếp nói: “Tôi muốn đến giới U Minh một chuyến, tôi biết cô có năng lực này!”
“Bố của tôi lưu lạc ở giới U Minh, hơn nữa bây giờ rất có khả năng đang gặp nguy hiểm!”, ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm trọng: “Nếu là cô, cô sẽ chọn thế nào?”
Mấy giây sau, giọng của Nghê Hoàng vang lên: “Đẳng cấp của giới U Minh cùng gần với thần quốc, có hơn một trăm thế giới như vậy đẳng cấp thấp hơn Thần Quốc Hỗn Độn!”
“Chuyện của tôi, trong vòng một tháng, cần anh ra tay giúp”.
“Cho nên, thời gian anh đến giới U Minh chắc chắn không đủ”.