“Hai người khác đều đang bế quan, có lẽ tạm thời không biết chuyện xảy ra bên ngoài!”
“Cho dù lão phu muốn dẫn cả nhà họ Trần thần phục cậu, hai người khác có đồng ý không?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ: “Đây cũng là vấn đề khó!” “Hay là, tôi thay ông giết họ?” “Gái gì.”
Đồng tử của Trần Lục Chỉ co lại: “Diệp tông chủ, cậu đừng đùa, chuyện này... làm sao...”
Diệp Bắc Minh cười như không cười nhìn lão ta: “Chẳng phải ông rất muốn họ chết sao?”
“Đừng phí lời, đưa tôi đi tìm họ!”
“Được!”
Trần Lục Chỉ kinh sợ nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh, trong lòng nổi lên làn sóng sợ hãi: Rốt cuộc tên nhóc này là yêu nghiệt gì? Vài ba câu đã biết mình
bất hòa với Trần Kim Qua, Trần Bình Phàm?”
“Thực lực, tâm tính này, và cả lòng dạ đáng sợ như vậy! Vãi! Hoa tộc Thượng Cổ sẽ không khỏi dậy thật chứ?”
“Chỉ dựa vào một mình tên nhóc này? Làm sao có thể... Một lát sau. Trần Lục Chỉ đến trước một tòa Long Sơn lớn nhất trong cấm địa.
Một tòa trận pháp phòng ngự phía trước đang vận hành, thông qua kết giới có thể nhìn thấy long khí sâu trong Long Son vờn quanh!
Trần Lục Chỉ nén thấp giọng: “Diệp tông chủ, Trần Bình Phàm và Trần Kim Qua ở ngay bên trong”.
“Hai người này là anh họ của tôi, có lẽ ảnh giới khoảng Tổ Cảnh trung kỳ, cậu thực sự muốn đi vào ư?”
Không chắc chắn nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh bước đến trước trận pháp, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không hề khách sáo chém xuống!
Âm ầm!
Trận pháp nứt ra một đường, bên trong lập tức truyền ra âm thanh như sóng thần: “Ai mà to gan như vậy, dám làm phiền lão tu thanh tu?”
Chậm rãi đi về phía Trần Lục Chỉ!
Trần Lục Chỉ toát mồ hôi, không chớp mắt nhìn bóng người!
Chỉ thấy.
Diệp Bắc Minh đi ra từ trong khói bui, trong tay xách hai cái xác khô ném dưới chân Trần Lục Chỉ: “Họ đã chết rồi, bắt đầu từ bây giờ, ông là Tổ Cảnh duy nhất của nhà họ Trần!”