Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Chẳng trách vừa nãy ông rất mong tôi chạm vào chiếc hộp kim loại này, thì ra ông muốn tôi thần hồn tiêu tan!”
Trần Lục Chỉ sợ đến quỳ xuống đất: “Diệp tông chủ, xin tha cho tôi, tôi cũng không...”
Còn chưa nói hết câu.
Một cảnh khiến Trần Lục Chỉ chấn hãi xảy ra!
Chỉ thấy.
Diệp Bắc Minh giơ tay tóm về phía chiếc hộp kim loại và cầm lấy nó!
“Cậu... cậu đã biết chiếc hộp này rất quỷ dị, chẳng lẽ cậu không sợ chết sao?”
Đồng tử của Trần Lục Chỉ co mạnh lại. Một giây! Hai giây!
Ba giây!
Mười giây!
Mười giây trôi qua, Diệp Bắc Minh lại giống như người không có chuyện gì! Bỗng nhiên.
Rắc một tiếng giòn tan, âm thanh cơ quan truyền ra từ chiếc hộp kim loại! Chiếc hộp kim loại này lại mở ra theo!
Trần Lục Chỉ kinh ngạc: “Làm sao có thể? Thế này là sao? Cậu đã dùng cách gì”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, chẳng thèm giải thích. Từ lúc vừa nhìn thấy chiếc hộp kim loại đó, anh đã có cảm giác thân thiết!
Những người khác chạm vào chiếc hộp kim loại thì sẽ bị hút cạn tinh huyết và thần hồn!
Trên một miếng ngọc bội màu đen không biết chất liệu gì khắc một con hắc long sống động như thật, hắc long quấn quảnh cả miếng ngọc bội!
Vị trí trung tâm nhất khắc một chữ cổ xưa!
Diệp Bắc Minh không biết chữ này, nhưng anh dám khẳng định đây là chữ của Hoa tộc!
Đôi mắt sầm xuống, nhìn lên món đồ thứ hai: “Một bức thư?” Anh mở ra xem.