“Đã là phản bội, tại sao không dám cho người của Thần Quốc bàn luận? Có phải trong đó có ẩn tình khác không?”
Ầm ầm!
Sấm sét bên ngoài càng nhiều, từng đường sét điên cuồng gào thét! Thị nữ sợ đến bò dưới đất, điên cuồng dập đầu!
Phập!
Phập!
Phập!
“Điện hạ, xin cô đừng nói nữa... đều là lỗi của tôi, tôi không nên nhắc đến chuyện đó!”
“Được rồi”.
Cô gái xua tay, chuyển chủ đề: “Vẫn chưa liên lạc được với Nghê Hoàng tỷ tỷ sao?”
Trong thế giới không gian ở sâu cấm địa nhà họ Trần.
Chín mươi chín tòa long sơn vờn quanh một Thang Trời vút thẳng lên trời, đúng là giống y hệt di tích Côn Luân Thượng Cổi
Khác biệt duy nhất là so với di tích Côn Luân Thượng Cổ, chín mươi chín tòa long sơn nhỏ hơn mười lần!
Thang Trời một vạn cấp cũng chỉ có một ngàn cấp!
“Diệp tông chủ, rất quen thuộc phải không?”, Trần Lục Chỉ ồm ồm nói.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Mô phỏng di tích Côn Luân Thượng Cổ?”
“Đúng thết”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Điện Thần Hoàng cũng vậy ư?”
“Đúng thế”.
“Thứ mà ông nói đâu?”
“Đi theo tôi”.