“Ngoài ra, còn có hai gian phòng khách, phòng tắm vệ sinh, cần gì có nấy”.
Lướt nhìn Vương Yên Nhi một cái: “Nếu Diệp tông chủ có hứng, còn có thể...”
Vương Yên Nhi cau mày.
Diệp Bắc Minh nhìn danh sách vật phẩm đấu giá trên bàn một cái: “Được rồi, các người có thể ra ngoài rồi”.
“He he, được”. Trương La Vân cười một tiếng, cùng Trương Trác Nhã quay người rời đi. Phập một tiếng đóng cửa lại!
Vương Yên Nhi không nhịn được càm ràm: “Hai bố con nhà này đều buồn nôn như vậy ư?”
Diệp Bắc Minh không tiếp lời, cầm danh sách đấu giá lên xem.
Cuối cùng anh phát hiện một chiếc thương dài màu xanh đen ở hạng mục cuối cùng: “Mặc Phong Mâu? Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục có linh khí không?”
Giọng của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Trước khi chưa nhìn thấy vật thật, tôi cũng không biết”.
“Vậy thì đợi xem”. Diệp Bắc Minh nhắm mắt chờ đợi.
Ởcửa phòng nghỉ cho khách quý, sau khi Trương La Vân ra ngoài lập tức hạ lệnh: “Ra tay!”
“Rõ!"
Hai ông lão trả lời một tiếng, hai tay kết ấn, khởi động trận pháp phòng ngự của phòng nghỉ.
Vẻ mặt Trương Đạc biến sắc: “Các người đang làm gì hả?”
Trương La Vân tiến lên đá bay Trương Đạc: “Đợi chúng tôi hạ gục được tên nhóc đó rồi xử lý tên ăn cháo đá bát nhà cậu!”
Một lát sau.
Vù!
Phòng nghỉ cho khách quý khẽ rung lên!
“Có chuyện gì vậy?”, Vương Yên Nhi thấy hơi kỳ lạ.
Khóe miệng của Diệp Bắc Minh cong lên cười lạnh nhạt!
Vương Yên Nhi đứng ngồi không yên: “Còn phải đợi bao lâu? Khó chịu chết được!”
“Tôi ra ngoài hóng gió!”
Mở cửa của phòng nghỉ cho khách quý, một kết giới trong suốt chặn trước người!
Hai bên trái phải, mỗi bên có ba ông lão đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Vương Yên Nhi.
“Các người muốn làm gì?”, Vương Yên Nhi biến sắc. “Cô gái, quay vào đi”, một ông lão trong đó nhếch miệng cười. “Ông...”
Vương Yên Nhi vội về đến bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, xảy ra chuyện rồi, hình như họ nhốt chúng ta trong một trận pháp rồi”.
Lúc này. Trương Trác Nhã đi đến cửa phòng nghỉ cho khách quý.
Nhìn vào bên trong qua kết giới trận pháp: “Diệp Bắc Minh, có hài lòng với món quà của tôi không?”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt bình tĩnh: “Dịch Bảo Các tiếp đãi khách thế nào. sao?”
“Ha ha hai”
Muốn nghịch thiên ư!
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nói đi, các người muốn làm gì?”
Trương La Vân sợ hãi nhanh chóng lên trước: “Diệp tông chủ, là hiểu lầm!” “Chúng tôi chỉ đang đùa với cậu thôi!”
Trương Trác Nhã gật đầu lia lịa: Đúng đúng đúng, chúng tôi đang đùa với anh thôi”