Ầm!
Một tiếng động giòn tan vang lên, xương ngực của phật tử số mười ba lập tức nổ tung ngay tại trận, hoàn toàn không chống lại nổi uy lực của một cú đấm của Diệp Bắc Minh!
“Cú đấm này là vì Nhược Giail”
Ầm!
“Cú đấm này là vì Xá Nguyệt!”
Ầm!
“Cú đấm này là vì đại sư tỷ!”
Ầm!
“Cú đấm này là vì Tôn Thiến!”
Ầm!
“Cú đấm này là vì tiểu đội Sát Thần!”
Ầm!
“Cú đấm này là vì Ly Nguyệt!”
Ầm!
“Cú đấm này là vì...”
Diệp Bắc Minh như thể phát điên, đấm hết cú này tới cú khác vào lồng ngực của phật tử số mười ba!
Bọn Chu Nhược Giai, Chu Lạc Ly, Đông Phương Xá Nguyệt, Tôn Thiến, Ly Nguyệt ngơ ngác ra mặt. Bắc Thần làm vậy là sao?
Phật tử số mười ba ráng chịu đựng đau đớn, nét hoảng sợ lộ rõ trên khuôn mặt của ông ta: “Cậu đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu, tôi có làm gì đâu...”
Lồng ngực của ông ta máu me be bét! “Đừng vội, vẫn còn trò vui đang chờ ông!”
Diệp Bắc Minh toét miệng cười một tiếng, thọc tay vào lồng ngực của phật tử số mười ba, tóm lấy trái tim của ông ta.
Phụt!
Anh cưỡng chế móc nó ra rồi “bộp” một tiếng, bóp nát! *Á..., phật tử số mười ba đau méo mặt.
“Em mười bai”
“Còn không mau buông em mười ba ra!”
Mấy phật tử nghiêm nghị quát lên!
“Hahahahal” Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to: “Buông ông ta ra ư? Được thôi!”
Trong giây lát, tay trái Diệp Bắc Minh giữ chặt đầu phật tử số mười ba, tay phải vung lên!