Đoạn Thiên Tuyệt ngẩn người một lúc, trong đôi mắt già nua lóe lên vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Độc Cô Bá Đạo, ông nói có thật không?”
Độc Cô Bá Đạo cười thảm một tiếng: “Con người sắp chết, đều nói sự thật!”
“Độc Cô Bá Đạo tôi thà mãi mãi không được siêu sinh, cũng phải nói cho. các vị ở đây biết, Diệp Bắc Minh là người của Hoa tộc Thượng Cổi”
“Còn có một bí mật động trời nữa, Côn Luân Hư thượng cổ thực sự ở...” Diệp Bắc Minh dậm chân!
Rắc!
Tiếng nói dừng lại!
Đoạn Thiên Tuyệt lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, mày thực sự là người của Hoa tộc Thượng Cổ ư?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp thừa nhận: “Đúng thế!” Soạt! Soạt! Soạt!
Hàng vạn đôi mắt khóa chặt Diệp Bắc Minh, trong ánh mắt mang theo vẻ chấn kinh và tham lam không thể che đậy!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng kinh ngạc: “Cậu nhóc, sao cậu lại thừa nhận?”
“Ở đây nhiều người như vậy, trong hôm nay thân phận của cậu sẽ truyền khắp cả thần giới, cậu sẽ gặp phải họa sát thân!”
Diệp Bắc Minh cười: “Thừa nhận hay không cũng đã không quan trọng nữa”.
“Từ khoảnh khắc Độc Cô Bá Đạo nói ra thân phận của tôi, bất luận là thật hay giả, đều sẽ có rất nhiều người đến nghiệm chứng!”
“Dù sao cũng gặp rắc rối, chỉ bằng trực tiếp thừa nhận cho xong”.
“Hơn nữa tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc Hoa tộc chúng tôi có bao nhiêu kẻ địch!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trâm mặc! Diệp Bắc Minh nói đúng!
Bất luận là thật hay giả, chỉ cần người có hứng thú với Hoa tộc Thượng Cổ thì nhất định đến tìm anh!
Đoạn Thiên Tuyệt nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc, trong con mắt mang theo sự dao động.
Bỗng nhiên. Đoạn Thiên Tuyệt nhả ra một câu: “Mày đi đi!” Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Ông không ra tay ư?”
Đoạn Thiên Tuyệt cười đầy ý sâu xa: “Cậu đã là người của Hoa tộc Thượng Cổ, không cần bản tọa ra tay, cậu cũng sẽ chết!”
“Một người sẽ chết chắc, bản tọa việc gì phải ra tay chứ?”
Diệp Bắc Minh không hề do dự, trực tiếp sử dụng mấy chục lần Ảnh Thuấn!
Cách đó trăm dặm.
“Lăng Phong, ông tự về tông môn đi!”, Diệp Bắc Minh dừng bước chân.
Vạn Lăng Phong kinh ngạc: “Diệp soái, còn cậu thì sao?”