Đường Hạo chỉ có thể từ bỏ! Đột nhiên.
Giọng nói của lão quỷ trong đan điền anh ta vang lên: "Đường Hạo, mau phản bác cô tai"
"Cái gì?" Đường Hạo giật mình.
Lão quỷ nhanh chóng nói: "Tôi bảo cậu phản bác lại Nghê Hoàng, người phụ nữ này cực kỳ cao ngạo, ánh mắt cũng rất cao!"
"Người phụ nữ của cậu bị cướp, thế mà ngay cả một cái rắm cậu cũng không dám thả một cái! Lần sau cậu đi thành phố Thần muốn chào hỏi cô ta, cậu cảm
thấy cô ta có muốn gặp cậu không?"
"Đi
ng mới có một cơ hội!" "Cái này. . ., trong lòng Đường Hạo có hơi sợ hãi! Anh ta sợ hãi!
"Lão quỷ, Nghê Hoàng chỉ cần một bàn tay đã có thể đánh bay lão tổ Đoạn Thiên Tuyệt, tôi đi phản bác cô ta..."
"Nếu cô ta nổi giận rồi giết tôi thì làm sao bây giờ? Ông có thể đỡ nổi không?", sau khi do dự, Đường Hạo mở miệng.
Lão quỷ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát: "Đường Hạo, trong khoảng thời gian này, tôi đã sai chuyện gì chưa?”
"Tin tôi đi, phản bác cô ta đối với cậu mà nói nhất định sẽ chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu!"
"Được rồi!"
Sau khi Đường Hạo trả lời lại, trước mặt mọi người gào thét một tiếng: "Tôi không phục!"
Hai mắt anh ta đỏ bừng, mang theo phẫn nộ và bất khuất! Kỹ năng diễn xuất xứng đáng mười điểm!
Gương mặt già của Đoạn Thiên Tuyệt biến sắc, dùng một tay bịt miệng Đường Hạo: "Trước mặt Nghê Hoàng tiền bối, cậu nói hươu nói vượn cái gì thế!"
"Còn không im ngay cho tôi!"
Đường Hạo không ngừng giãy dụa, con ngươi đỏ bừng!
Chỉ tiếc,
thực lực của Đoạn Thiên Tuyệt quá mạnh, một chữ anh ta cũng không nói nên lời!
"Thực lực của ngài đúng là rất mạnh, thế nhưng Đường Hạo tôi không muốn cứ nhận thua như vậy! Rõ ràng tôi không yếu hơn Diệp Phong bao nhiêu, dựa vào. cái gì mà tôi phải chịu sự khuất nhục này?"
"Dựa vào cái gì!"
Đường Hạo kìm nén sự phẫn nộ trong nội tâm, nói từng câu từng chữ.
Anh ta tỏ ra vô cùng uất ức, không phục!