Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 67: Chân Tướng




[Cáo] Phần thưởng minigame 12.12.2019. Cáo nghĩ câu hỏi cho hnay, xíu lại chơi tiếp hén:3 ahihi



********



Chi Lập Hiên cùng cái người mặt chữ quốc kia tranh cãi đến mức ngay cả thể diện cũng sắp duy trì không nổi nữa, nhân viên Thái Thương Tông chỉ lo chơi đùa, vị Hạ đại sư kia thì đã sắp không chịu nổi quấy nhiễu nhưng cố tình vì phải duy trì hình tượng thế ngoại cao nhân, hắn chỉ có thể cố nhích chân tạo thành tư thế thoải mái hơn một chút, thế nhưng trên người vẫn có cảm giác ngày càng nặng hơn.



Dĩ nhiên là nặng rồi, trên người hắn hiện giờ đã đu hai mươi con quỷ, thực sự đủ quy cách đăng khí diễn xiếc ảo thuật tạo hình trên lưng ngựa.



Nhân cơ hội có khoảng trống Sóc Tông lấy di động ra tìm hiểu sự cố ở vườn thú, lúc tông môn tổ chức hoạt động tập thể cũng không nghĩ tới chuyện điều tra chuyện này, giờ soát tin mới phát hiện gần nhất vườn thú thực sự có không ít tin tức.



Vệ Tây cũng kê sát đầu cùng xem, chậm rãi thì thầm: "Tiết mục chụp chung với lão hổ vườn thú xảy ra sự cố, hổ Đông Bắc xông ra khỏi khu triển lãm suýt chút nữa đã cào bị thương du khách?"



"Thiên nga bên hồ chạy trốn tập thể, đuổi theo du khách cắn rứt?"



"Đêm khuya bách thú trong vườn tập thể kêu gào đánh thức người dân ở lân cận?"



Tin tức lớn nhỏ xếp chung lại một chỗ, tiêu đề cực kỳ quỷ dị, nội dung cơ bản giống nhau đều là động vật trong lúc trốn chạy suýt chút nữa tổn thương du khách, Vệ Tây xem một chút thì nghe đồ đệ bình tĩnh nói: "Tập thể trốn chạy như vậy rất có thể đã bị triệu hoán."



"Triệu hoán?"



Sóc Tông ừ một tiếng: "Âm hồn tu luyện đại thành có thể thống lĩnh thiên vạn âm binh, ở dân gian tục xưng là quỷ vương quỷ hậu, dã thú tu luyện đại thành được xưng là thống lĩnh bách thú, cũng chính là bách thú chi vương."



Vệ Tây đã từng nghe qua danh hiệu này: "Bách thú chi vương, là lão hổ à?"



"Ừm." Sóc Tông gật đầu: "Ở ngoài dã ngoại, chủng loài có thực lực cường hãn nhất trong số bách thú trong núi rừng chính là lão hổ."



Trật tự trong thú giới bất đồng với nhân giới, nhân gian có chính phủ quản lý, chú trọng pháp luật, người người đều phải tuân thủ, động vật thì không có pháp luật, chúng dựa vào bản năng, ai có sức mạnh cường hãn nhất thì chính là lão đại.



Lão hổ được xưng là vua bách thú cũng vì năng lực tác chiến đơn độc của nó rất cường hãn, xét về đơn đả độc đấu ở trong núi rừng thì không có loài nào thắng nổi nó.



Vệ Tây hiểu được, ánh mắt liếc nhìn hình ảnh uy mãnh của lão hổ ở trong hình, lại nhớ tới phán đoán trước đó của Hạ đại sư, không khỏi lặng lẽ quét mắt nhìn con gấu trúc trắng đen ú nu nằm ưỡn bụng trong khu triển lãm.



Gấu trúc: "........."



Ánh mắt kia có ý gì? Khinh thường gấu trúc à? Có biết lực cắn của gấu trúc lớn thế nào không?



Chi Lập Hiên cùng người nam mặt chữ quốc ở bên kia tan rã trong không vui, ông tức giận đùng đùng quay trở lại bên cạnh Vệ Tây: "Vệ đại sư, ngài đừng để ý tới bọn họ, bọn họ làm chuyện của bọn họ, chúng ta làm chuyện của chúng ta."



Người nam mặt chữ quốc kia nói gì đó với Hạ đại sư, Hạ đại sư liếc nhìn về phía Vệ Tây, không nói gì, thế nhưng đồ đệ sau lưng hắn thì lộ ra biểu tình oán giận, giống như bị sỉ nhục cùng cực.



Hạ đại sư nhàn nhạt lắc đầu tỏ ý không cần tức giận, tỏ ra độ lượng nói: "Không sao, cứ coi như trao đổi đạo pháp, các trò bày tế đàn hỗ trợ sư phụ làm pháp sự trừ tà cho vườn thú."



Nhóm đồ đệ của Hạ đại sư chỉ đành tức giận thu hồi ánh mắt bắt đầu bày tế đàn, đồng thời nghiêm túc mở rương hành lý mang theo bên người, lấy đạo bào mới toanh ra cẩn thận mặc cho Hạ đại sư.



Hạ đại sư ung dung dang rộng cánh tay, thoạt nhìn siêu cấp chính quy siêu cấp phô trương, mặt chữ quốc bị dọa tới không dám thở mạnh.



Ngay cả Chi Lập Hiên cũng âm thầm suy đoán vị đại sư mà đối tác mời tới có lẽ cũng có chút bản lĩnh, thế nhưng lúc này ông đang rất tức giận nên không muốn thỏa hiệp, cuối cùng vẫn đặt sự chú ý lên người Vệ Tây. Ông nghe Khâu Quốc Khải khen ngợi vị đại sư này hết lời, bàn về làm pháp sự thì Vệ đại sư khẳng định sẽ không thua kém.



Ông vội vàng hỏi: "Vệ đại sư, chúng ta cũng lập đàn làm pháp à? Có cần tôi chuẩn bị gì không?"



Thế nhưng Vệ đại sư không trực tiếp trả lời mà quay đầu qua nghiêm túc quan sát ông vài lần rồi mới chậm rãi mở miệng: "Chi vườn trưởng."



"Hả?"



"Vườn thú của ông có phải không đãi ngộ tốt động vật không?"





Chi Lập Hiên: "Hả????"



Đồ đệ nói nguyên nhân dẫn tới dị trạng trong vườn thú đại khái là vì nhóm động vật bị triệu hoán, dựa theo phân tích quản lý xí nghiệp mà Đoàn Kết Nghĩa cho cậu xem thì có lẽ đã bị đồng hành tới đào góc tường a. Nhóm động vật nghe thấy triệu hoán liền rối rít hưởng ứng, gấp gáp muốn rời khỏi vườn thú thì còn nguyên nhân nào khác nữa chứ? Nhất định là vì cảm thấy đãi ngộ bên ông chủ mới tốt hơn.



Vệ Tây cũng mở công ty nên thực sự không tán đồng vị đồng hành Chi Lập Hiên này: "Kiếm tiền quan trọng nhưng cảm giác của nhân viên lại càng quan trọng hơn, phúc lợi phải tốt thì nhân viên mới không muốn chuyển chỗ."



Chi Lập Hiên: "............?????"



****



Hạ đại sư thoạt nhìn nhàn nhã không để tâm nhưng kỳ thực cũng chú ý cuộc nói chuyện bên này, nghe tới đây thì suýt chút nữa bật cười.



Mới đầu còn tưởng vị đồng hành trẻ tuổi này chung thuộc tính với mình, thế nhưng thấy Chi Lập Hiên tỏ ra rất tín nhiệm đối phương thì có chút cảnh giác, sợ là cao thủ giang hồ khó đối phó. Nào ngờ đâu người này vừa mở miệng liền lòi dốt, ngay cả lí do động vật muốn chuyển chỗ làm cũng nói ra được, chẳng hiểu mạch não của người này chạy kiểu gì.



Nam nhân mặt chữ quốc cũng câm nín, biểu tình vi diệu liếc nhìn Vệ Tây, cảm thấy cao nhân bên cạnh mình tương đối đáng tin, vì thế cẩn thận hỏi: "Hạ đại sư, gấu trúc thành tinh.... phải giải quyết thế nào? Dù sao cũng là quốc bảo a, lỡ như bị tổn thương thì khó giao phó với quốc gia."



Hạ đại sư nhận lấy kiếm gỗ đào đồ đệ đưa tới, hắn nào biết giải quyết thế nào, bất quá thủ đoạn lừa người vẫn rất thành thạo: "Yên tâm, tôi hành tẩu giang hồ mấy chục năm, đánh đuổi vô số yêu tinh quỷ quái, gấu trúc tinh này mặc dù quấy rối nhưng không phạm đại ác, không đáng tội chết, chỉ cần câu thông một phen, thu phục xong là ổn."




Hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm gấu mèo, trong làn hương khói quẩn quanh đột nhiên quát to một tiếng: "Ngũ lôi mãnh tương, hỏa xa tương quân, khai kỳ cấp triệu, bất đắc kê đình. Cấp cấp như luật lệnh!"



Con gấu trúc bên kia bị dọa tới phát run nhìn về phía hắn, cây trúc đang cầm cũng rớt bộp xuống đất.



Người nam mặt chữ quốc kinh hãi: "Quả nhiên có phản ứng!"



Nhóm tinh quái Thái Thương Tông: "...... gào lớn như vậy không phản ứng mới là lạ."



Chi Lập Hiên cũng có chút thấp thỏm, vị Hạ đại sư này làm pháp quả thực rất oai phong, nghĩ tới hướng giải thích của Vệ Tây vừa nãy, lại nhìn Vệ Tây lúc này chỉ trầm mặc đứng thưởng thức tràng pháp sự này thì không khỏi có chút không biết làm sao. Vị đại sư mình tìm tới có vẻ không giống đại sư bình thường cho lắm a.



Hơn nữa lời giải thích cũng khác với Hạ đại sư, cứ như vấn đề của vườn thú hoàn toàn không liên quan với vấn đề quỷ quái hay phong thủy gì cả, chẳng qua là đám động vật tự mình muốn đi mà thôi, lời giải thích này thật sự tràn đầy cảm giác khoa học, hoàn toàn không có chút huyền học nào cả.



Hạ đại sư ra vũ bộ, hết mời thần lại đọc chú, đừng thấy tuổi tác đã vào độ trung niên, âm giọng thật sự không yếu, chất vọng vang dội dọa gấu trúc bên kia sợ tới không dám nhúc nhích.



Ánh mắt Hạ đại sư sắc bén, bấm pháp quyết đặt lên đỉnh đầu rồi cầm lấy cái chén to đặt trên tế đàn, hớp một ngụm rượu trắng, tới gần lan can rồi đột nhiên phun về phía gấu trúc!



Gấu trúc bị phun đầy mặt, sau đó nó bò dậy trốn tránh!



Vệ Tây chán ghét nhíu mày, có thể không tránh sao? Trong rượu không biết trộn lẫn biết bao nhiêu nước miếng a.



Hạ đại sư đặt chén rượu xuống, có chút không rõ ý liếc mắt nhìn cậu một cái rồi lộ ra biểu tình đại công cáo thành chậm rãi nói với nam nhân mặt chữ quốc: "Nó đã bị tôi chấn nhiếp, đã biết lợi hại rồi, không dám gây chuyện quấy phá nữa đâu."



Người nam mặt chữ quốc không chút nghi ngờ, vừa rồi con gấu trúc kia thật sự chạy rất nhanh, dáng vẻ rõ ràng rất sợ hãi!



Đây chính là chỗ lợi hại của đám bịp bợm giang hồ, thầm ám chỉ cộng thêm chút thủ đoạn kỹ xảo, đạo sĩ chính quy trừ tà thành công cũng vô thanh vô tức, thành quả thế nào chỉ có bản thân mình biết, có thể làm gấu trúc chủ động né tránh, người thuê chính mắt nhìn thấy còn không rung động sao?



Người nam mặt chữ quốc quả nhiên thiên ân vạn tạ: "Hạ đại sư cực khổ rồi!"



Hạ đại sư gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, tư thái phiêu lượng, Chi Lập Hiên thấp thỏm không thôi, ánh mắt có chút do dự, Vệ đại sư vẫn chưa ra tay mà vị Hạ đại sư kia đã trực tiếp giải quyết xong vấn đề rồi, tựa hồ còn trấn trụ được yêu quái tác loạn, chẳng lẽ thật sự đạo pháp cao thâm như vậy?



Chi Lập Hiên lặng lẽ nhìn Vệ Tây, thế nhưng Vệ Tây tựa hồ vẫn không có ý muốn hành động, chỉ lẳng lặng nhìn Hạ đại sư, ánh mắt nghiên cứu dò xét.



Vệ Tây đang nghiêm túc học tập, kiểu cách của vị đại sư này thật sự rất đáng học hỏi, Vệ Tây nhận vài pháp sự, vẫn luôn cảm thấy mình hoàn thành không tệ nhưng Hạ đại sư kia không làm gì cả cũng được gia chủ đối đãi nhiệt tình, cậu thật sự phải tiến bộ hơn nữa a.



Chi Lập Hiên thấy Vệ Tây không để ý tới mình, nhận được ánh mắt đắc ý của đối tác cùng thấy đoàn người đối phương đang định rời đi, ông do dự một chốc, cuối cùng vẫn nhỏ giọng cắt đứt suy tư của Vệ Tây: "Vệ, Vệ đại sư.... ngài..."




Ngài thật sự không tính xuất thủ sao?



Vừa dứt lời, bên ngoài khu triển lãm gấu trúc đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào, ngay sau đó điện thoại của đối tác bắt đầu đổ chuông, cắt ngang nghi vấn của Chi Lập Hiên.



Người nam mặt chữ quốc vừa nghe máy thì biểu tình đắc ý lập tức tiêu tan: "Cái gì?! Gấu trúc đỏ bên khu triển lãm tập thể bỏ trốn?!"



Mọi người lập tức nhìn về phía hắn, nhân viên bên kia đầu dây cũng sắp khóc tới nơi: "Không chỉ gấu trúc đỏ! Thiên nga đen cùng hồng hạc bên khu chim muông cũng chạy! Bầy sư tử cùng hổ báo cũng đang xao động! Chúng muốn leo ra khỏi tường phòng vệ, hiện giờ thiên nga đen cùng hồng hạc đã bay khắp vườn thú, du khách tưởng là hạng mục mới nên không chỉ không né tránh mà còn vây xem chụp hình, lỡ như bị thương thì chúng ta phải làm sao đây a?"



Người nam mặt chữ quốc sửng sốt tới ngây người, sau khi cúp máy thì có chút khó tin nhìn về phía Hạ đại sư.



Hạ đại sư cũng ngẩn ngơ, không ngờ chính mình lại bị vạch trần nhanh như vậy, thế nhưng tư chất tâm khí khá vững, hắn nhanh chóng trấn tĩnh, nghiêm túc phân tích: "Là tôi sơ sót, tình huống vườn thú tựa hồ không đơn giản như tôi tưởng, rất có thể yêu ma quấy phá không chỉ có gấu trúc tinh."



Người nam mặt chữ quốc nửa tin nửa ngờ, bất quá vẫn có chút kính sợ Hạ đại sư nên không dám chất vấn, chỉ do dự hỏi: "Kia... kia bây giờ Hạ đại sư có cách giải quyết không?"



Hạ đại sư yên lặng chớp mắt, tựa hồ chìm vào suy tư, bên kia Chi Lập Hiên cũng gấp muốn chết, cố tình lại quên mang theo di động, không có cách nào chỉ huy công việc, chỉ có thể túm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng hỏi Vệ Tây: "Vệ đại sư! Nên làm gì vây giờ? Lỡ như động vật xông ra khỏi vườn thú chạy ra ngoài đường thì thật sự xong đời!"



Nhìn dáng vẻ sắp xuất huyết não tới nơi của đối phương, Vệ Tây nghĩ bọn họ đều là người kinh doanh công ty, nhân viên muốn tập thể chuyển chỗ làm như vậy, đối phương quả thực cũng không dễ dàng, vì thế cậu gật đầu nói: "Mặc dù bọn họ có bất mãn với công việc nhưng vấn đề đãi ngộ kỳ thực có thể câu thông giải quyết, được rồi, tôi giúp ông một lần."



Hạ đại sư đang giả vờ suy tư khiếp sợ nhìn Vệ Tây, ôi trời ơi, tình hình này mà cũng dám lộ mặt? Giang hồ đồng hành bây giờ lớn gan đến vậy sao?!



Nhận được đáp án, mặc dù vẫn không hiểu được lời Vệ Tây nhưng đến lúc này cũng không dám nói lời nghi hoặc, Chi Lập Hiên hoảng hốt hỏi: "Kia Vệ đại sư có biện pháp giúp chúng tôi lùa đám động vật bỏ trốn sao?"



Vệ Tây thầm nói đương nhiên, cậu dẫn hơn bảy trăm công nhân tới đây đâu phải vô ích, mới vừa định nói ra miệng thì đã bị Tiểu Béo kinh hãi nhảy tới ngăn cản: "Lão đại! Không thể nói cho ông ấy biết tụi tôi ở đây a! Tụi tôi trốn vé a!"



Vệ Tây: "..."



Sóc Tông: "..."



Nhóm nhân viên yêu tinh: "..."



Lúc này Vệ Tây cũng nhớ ra, nhóm nhân viên quỷ nhà mình quả thực không có mua vé, đoàn đội hơn bảy trăm người nhưng Đoàn Kết Nghĩa chỉ mua có mười mấy vé, số còn lại đều trực tiếp bay vào.



Ông chủ ở ngay trước mặt, để người ta biết quả thực không tốt lắm, nhiều quỷ như vậy chạy vào tham quan vui đùa mà không chịu trả tiền...



Nghĩ tới đây, Vệ Tây chỉ có thể lựa chọn che giấu sự tồn tại của nhóm nhân viên quỷ nhà mình, hàm hồ gật đầu một cái: "Để tôi triệu hoán một chút."




Chi Lập Hiên mừng rỡ, suy đoán: "Vệ đại sư biết thuật triệu hoán dã thú sao? Có cần bày tế đàn không?"



Vệ Tây ra hiệu cho nhóm nhân viên nhà mình chạy đi làm việc, nghĩ một chút thì cảm thấy mình cũng nên làm dáng một chút, vì thế cậu gật gật đầu, thế nhưng không bày tế đàn, chỉ mượn tế đàn của Hứa đại sư trước đó nghịch một chút.



Chi Lập Hiên thấy Vệ Tây không quá chú tâm làm pháp thì ngẩn người, cứ cảm thấy có chút tùy tiện.



Con mắt Hạ đại sư cũng sắp trợn trắng, hắn cũng coi như nửa người trong nghề, sao có thể không nhìn ra Vệ Tây đang làm gì? Thật sự chỉ hận không thể tiến tới đích thân dạy dỗ một phen. Phương thức làm việc của người trẻ tuổi này thực sự làm người ta sốt ruột, giang hồ bịp bợm thì vẫn phải chú trọng kỹ xảo a, chỉ mới một chốc mà đối phương đã phạm vô số sai lầm, đầu tiên là nghi thức phải đầy đủ trọn vẹn, có hữu dụng hay không không quan trọng, quan trọng là phải làm khách hàng cảm thấy thỏa mãn, kế tiếp là yêu cầu muốn lập tức thấy hiệu quả tuyệt đối không thể nhận, thế mà người này cư nhiên lại nói muốn làm thuật triệu hoán dã thú...



Nghĩ tới đây, Hạ đại sư cơ hồ có thể tưởng tượng được tình cảnh vị đồng hành này bị khách hàng vạch mặt ngay tại chỗ vì hành pháp thất bại, nào ngờ bên tai đột nhiên nghe thấy âm thanh hỗn loạn, hắn nhất thời sửng sốt.



Vệ Tây trong tầm mắt vẫn ở nguyên bên tế đàn không chú tâm niệm chú, thật sự là trái ngược một trời một vực với dáng vẻ nghiêm trang của Hạ đại sư trước đó, thế nhưng tiếng ồn ở xa xa chầm chậm trở nên lớn hơn, gần hơn, ngay sai đó ngoài cửa khu triển lãm đột nhiên xuất hiện tiếng quác quác the thé mang theo cảm giác không tình nguyện khó giải thích, một con thiên nga đen đập đập cánh bay vào.



Hạ đại sư: "!!!!"



Con thứ hai, con thứ ba... chỉ chốc lát sau trừ bỏ thiên nga đen còn xuất hiện thêm hồng hạc, gấu trúc đỏ, chúng vừa tiến vào khu nhà vừa cất giọng kêu to, cứ hệt như đang gây gỗ với ai đó. Chi Lập Hiên cũng không để ý chuyện này, sau khi kiểm kê số lượng thì suýt chút nữa đã cao hứng ngất xỉu, một con cũng không thiếu! Thuật triệu hoán của Vệ đại sư thực sự quá trâu bò a!



Mặc dù có một chớp mắt Chi Lập Hiên cảm thấy đám động vật vừa chật vật lại phẫn nộ tiến vào đây tựa hồ không giồng được triệu hồi mà càng giống bị lùa tới hơn, thế nhưng ý niệm này lóe lên chưa tới nửa giây đã bị ông gạt bỏ!




Mặt chữ quốc vốn vẫn luôn nghi hoặc lúc này cũng khiếp sợ không thôi, sau đó lặng lẽ nhìn qua Hạ đại sư vẫn im lìm ngồi bên cạnh mình.



Biểu tình Hạ đại sư cứng ngắc, ánh mắt đờ đẫn, mặt không còn chút máu, không nhúc nhích nhìn Vệ Tây đã buông pháp khí rời khỏi tế đàn, cả người tựa hồ đã kinh hoảng tới ngây ngốc.



Vệ Tây không để ý tới Hạ đại sư, quay đầu nhìn nhóm nhân viên nhà mình cưỡi nga túm đuôi nga bắt nga, miệng còn không ngừng phát ra âm thanh xua đuổi gấp gáp lùa đám động vật vào phòng, dĩ nhiên người bình thường không thể nhìn thấy tràng diện này.



Nhóm động vật mặc dù bị lùa vào nhưng vẫn muốn bỏ đi, Chi Lập Hiên lập tức đóng cửa, còn bảo người nam mặc chữ quốc gọi điện thoại bảo nhân viên mang lồng tới, bất quá mặc dù đã giải quyết xong khốn cảnh trước mắt nhưng trong lòng ông vẫn thực buồn rầu: "Vệ đại sư, đây không phải lần đầu tiên chúng bỏ trốn, vườn thú chúng tôi vốn chia khu cho động vật hoạt động tự do, thế nhưng bây giờ thế này, chẳng lẽ sau này phải bắt chúng nhốt vào lồng sao?"



Vệ Tây không đồng ý lắc đầu: "Nhân viên bất mãn với đãi ngộ, tất nhiên cần phải câu thông, o ép sao có thể lưu chúng lại được, có ở cũng không chăm chỉ làm việc."



Chi Lập Hiên: "..."



Mới vừa rồi đại sư trông thật đáng tin, sao bây giờ lại nói mấy lời kỳ kỳ quái quái rồi?



Vệ Tây không giải thích thêm, chỉ đưa mắt nhìn nhóm nhân viên tinh quái nhà mình, theo lý thì đều là động vật, hẳn có thể xã giao.



Gà rừng tinh nhìn nhóm hồng hạc cùng thiên nga ở hiện trường, do dự một chút rồi xung phong nhận việc: "Chủ tịch, không bằng để tôi tới."



Chi Lập Hiên nghe vậy thì ngẩn người, một lần nữa sửng sốt: "Vệ đại sư, trong quan của ngài có người có thể câu thông với động vật sao?!"



Vệ Tây do dự một chút, cũng hiểu rõ không nên để gà rừng tinh bị phát hiện: "Hắn biết một chút tiếng gà."



Gà rừng tinh: "..."



Gà rừng tinh khuất nhục cải chính: "Là chim ngữ."



Chi Lập Hiên quản là ngữ gì, tóm lại vẫn là không thể tưởng tượng nổi, ông dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn người thanh niên dáng vẻ xinh đẹp kia bắt đầu nói chuyện với con thiên nga đen đầu đàn.



Giọng nói rất nhỏ, ông đứng bên này không thể nghe được, thế nhưng thiên nga đen rõ ràng có phản ứng, cái đầu chim vốn đang chải chuốt lập tức chuyển hướng về phía thanh niên.



Sau đó chỉ thấy nó vung cánh cạp cạp mấy tiếng thật to, âm thanh vừa khàn lại vừa phẫn nộ.



Chi Lập Hiên thấy người trẻ tuổi kia ngẩn người, lúc quay qua thì biểu tình rõ ràng có chút phức tạp, kỳ kỳ quái quái.



Ông bị nhìn có chút ngơ ngác: "....làm sao vậy?"



Thanh niên: "Có phải gần nhất các người đổi thức ăn của thiên nga đen thành chủng loại XXXX không?"



Chi Lập Hiên: "????"



Ông khiếp sợ nhìn qua đối tác mặt chữ quốc: "Chuyện gì đây? Sao tôi không biết gì cả? Nghiễm Hạo, có phải ông đã lén làm gì không?"



Mặt chữ quốc phụ trách mua thức ăn gia súc cho vườn thú gần nhất bắt đầu lén lút liên hệ nhóm nhân viên vườn thú để kiếm lợi không thể nào ngờ âm mưu không chút sơ hở của mình lại bị tố giác trong tình cảnh cực kỳ quỷ dị này, biểu tình trống rỗng, một câu phân minh cũng không thể nói nên lời: "............"



Chi Lập Hiên lập tức hiểu được, biểu tình cũng trở nên phẫn nộ.



Thanh niên thấy vậy thì trấn an sờ cổ thiên nga đen, biểu tình trở nên khinh bỉ: "Sao ông có thể làm như vậy chứ, là tôi thì cũng không muốn làm việc ở cái nơi gian trá này."



.*.



[Tác giả] Mặt chữ quốc ù ù cạc cạc bị tố giác: "Thất sách!"



.*.