Editor: Mộ
Có rất nhiều người đến tham dự buổi tiệc cuối năm của Hoắc Thị.
Ngoại trừ nhân viên của Hoắc Thị, những nhân vật có tên tuổi trong ngành đều có mặt đầy đủ.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Thị tổ chức một buổi tiệc hoành tráng đến thế.
Tất cả những người đến đây đều có cùng một suy nghĩ. Bọn họ tò mò về gương mặt của ông chủ thần bí của Hoắc Thị – người chưa bao giờ lộ diện trước mặt giới truyền thông.
Nghiêm Chính và Chu Tử Tuế nối đuôi nhau đi vào hội trường.
Bọn họ đều mặc một bộ vest đen trang trọng, thắt cà vạt và đi giày da bóng.
Thật ra Chu Tử Tuế không quen với kiểu ăn mặc như thế.
Đây là lần đầu tiên cậu ta mặc một bộ đồ đắt tiền thế này. Từ đầu đến chân đều là hàng hiệu.
Tất cả đồ cậu mặc đều là ông chủ mua cho thiết nghĩ hôm nay là một ngày trọng đại nên không thể ăn mặc tùy tiện được.
Sau khi mặc nó vào Chu Tử Tuế thật sự rất vui vẻ. Nghĩ bụng tại sao mình lại đẹp trai thế nhỉ.
“Anh Nghiêm Chính, em thắt cà vạt đúng chưa?”
Khi bọn họ sắp bước vào hội trường, Chu Tử Tuế vượt lên trước mặt Nghiêm Chính và hỏi.
Nghiêm Chính cũng rất hiếm khi mặc tây trang.
Thoạt nhìn anh ta đã rất nghiêm túc bây giờ lại khoác lên người một bộ tây trang trông khác khác gì đại ca xã hội đen mặt than cả.
Nghiêm Chính mím môi, gật đầu một cách không tự nhiên lắm.
Anh ta cúi xuống nhìn lại cà vạt của chính mình, có vẻ nút thắt không được như ý của anh ta.
Thật ra bình thường Nghiêm Chính rất ít khi mặc tây trang nên anh ta cũng không hay đeo cà vạt nhưng anh ta không muốn tiết lộ chuyện này với Chu Tử Tuế.
Chu Tử Tuế tin tưởng mắt thẩm mỹ của anh ta nên cậu ấy vẫn vô cùng vui vẻ.
Cậu ta giả bộ phủi bụi trên áo đứng thẳng dậy rồi nghênh ngang đi về phía trước.
Hôm nay có rất nhiều người nổi tiếng đến tham dự nên cậu không thể làm ông chủ mất mặt được.
“Chúng ta chụp một tấm đi.” Chu Tử Tuế lôi cái điện thoại ra rủ rê Nghiêm Chính.
Nghiêm Chính quay mặt đi chỗ khác, theo thói quen tránh mặt khỏi camera.
Chu Tử Tuế chỉ chụp được nửa gương mặt của Nghiêm Chính. Cậu cũng không trách anh ta mà sửa sang lại tấm ảnh rồi gửi đi.
Cậu muốn cho mọi người ở trấn Túc nam nhìn thấy cảnh tượng sang chảnh này.
Nhất định là bọn họ chưa bao giờ thấy một bữa tiệc lớn như thế.
Bỗng nhiên tiếng nhạc đột ngột dừng lại.
Mọi người hướng mắt về phía sân khấu.
Một người đàn ông bước lên bục và đứng chễm trệ ở vị trí trung tâm.
Mọi người bắt đầi xì xào bán tán.
Tất cả bọn họ đều cho rằng người đàn ông này là Hoắc Hành Niên.
Lúc anh còn trẻ đã lên giữ quyền ở Hoắc Thị. Trong vòng mười năm vẫn ngồi vững vàng ở vị trí tổng giám đốc.
Dù chục năm đã trôi qua những anh vẫn còn rất trẻ và đẹp trai như một vị thần.
Một luồng khí lãnh lẽo đột nhiên tỏa ra khắp hội trường.
Vốn dĩ mọi người vẫn đang ghé tai nhau xì xào bàn tán nhưng ý thức được không khí đã thay đổi nên tất cả mọi người đều im lặng.
Thậm chí bọn họ còn không có can đảm nhìn thẳng vào anh.
“Tôi là Hoắc Hành Niên.” Hoắc Hành Niên giới thiệu bằng giọng điệu vừa trầm vừa nặng nề nhưng cũng không hề thiếu khí thế.
Anh cố ý nhìn tất cả mọi người bằng ánh mắt sắc lẹm.
“Tôi mở bữa tiệc này để thông báo hai vấn đề.”
Hoắc Hành Niên nói tiếp: “Thứ nhất, tất cả cổ phần trong tay tôi đã chuyển giao cho Đỗ Cửu Trăn. Cô ấy là người nhà họ Hoắc và cũng là bà chủ chân chính của công ty.”
Anh vừa dứt lời tất cả mọi người đều xôn xao.
Ngay cả nhân viên của Hoắc Thị cũng được một phen kinh ngạc.
Trước kia Đỗ Cửu Trăn thay mặt ông chủ quản lý công việc là một chuyện khác nhưng bây giờ Hoắc Hành Niên đã trở về rồi anh nên đứng ra tự mình quản lý mới phải.
Tại sao lại chuyển nhượng hết cổ phần cho người ngoài như thế?
Anh phải tin tưởng cô ấy đến nhường nào thì mới nguyện ý giao hết tất cả cho cô ấy.
Anh cho đi như vậy thì sẽ không còn lại gì nữa.
Sau này nhỡ phát sinh sự cố bất ngờ…
Quá mạo hiểm.
Trong khi mọi người đang hết sức ngạc nhiên thì Đỗ Cửu Trăn cũng lên sân khấu.
Hôm nay cô ấy xinh đẹp và tỏa sáng một cách lạ thường.
Cô nhíu mày cướp lấy micro của Hoắc Hành Niên: “Đổi lại tôi đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của tôi tại Đỗ Thị cho anh ấy.”
Có qua có lại là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.
Hoắc Hành Niên cho cô cái gì cô sẽ cho anh cái đó.
Vì bọn họ tin tưởng lẫn nhau nên mới sẵn sàng giao hết mọi thứ cho đối phương.
Đây mới là thứ bọn họ quan tâm.
Hội trường lại càng xôn xao hơn, đại tiểu thư thật ngầu quá rồi.
“Còn một việc nữa.” Hoắc Hành Niên trực tiếp nắm cả bàn tay và micro của Đỗ Cửu Trăn kéo lại gần.
Anh cao hơn cô nên giống như bọn họ đang ôm nhau vậy.
“Tôi và Đỗ tiểu thư đã đăng kí kết hôn.”
Hoắc Hành Niên cúi xuống nhìn Đỗ Cửu Trăn và khẽ gật đầu, anh vui vẻ nói với mọi người: “Cô ấy là bà xã của tôi.”
“CMN, các cậu đi đăng kí lúc nào?” Một tiếng gầm vang lên từ dưới khán đài.
Ngoài Trình Yến ra thì chẳng có ai dám gào lên với bọn anh như thế.
“Anh có ý kiến gì sao?” Đỗ Cửu Trăn lập tức xác định được vị trí của Trình Yến giữa đám đông.
Trình Yến giật nảy.
Anh ta biết đằng sau Đỗ Cửu Trăn là ánh mắt đáng sợ của Hoắc Hành Niên.
Anh ta nào dám có ý kiến.
Chu Tử Tuế đứng bên cạnh Nghiêm Chính cầm điện thoại di động quay video gửi cho ông Triệu.
Cậu ta cười như một thằng ngốc.
Tất nhiên là cậu mừng thay cho bọn họ.
Trong mắt Chu Tử Tuế, bọn họ là trời sinh một cặp.
Cho nên cậu ấy muốn tất cả mọi người đều phải biết dến chuyện vui này.
Cậu mong rằng bọn họ có thể mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
Hoắc Kình Việt đứng trong góc lẳng lặng nhìn bọn họ. Ông ta không biết Đỗ Khánh Canh đã đến sau lưng mình từ bao giờ.
“Nghe nói cậu muốn tái quy hoạch khu sinh thái phía tây.” Đỗ Khánh Canh liếc hai người trên sân khấu rồi thản nhiên hỏi.
Quan hệ của nhà họ Hoắc và nhà họ Đỗ tốt đẹp đến vậy thì đương nhiên Đỗ Khánh Canh cũng biết Hoắc Kình Việt.