Editor: Mộ
Đến giữa trưa, Đỗ Thất Dạng nhận được tin tức về đại hội cổ đông của nhà họ Hoắc.
Cô ấy bị dọa sợ đến kinh hồn bạt vía cũng không quan tâm gì cả, trực tiếp lấy xe của Phó Đông Thành chạy tới Hoắc Thị.
Không biết có phải cô ấy đến không đúng lúc hay không, cô ấy vừa tới nơi thì cuộc họp cũng vừa hay kết thúc.
Đỗ Cửu Trăn từ cửa đi ra, Trình Yến đi bên cạnh cô tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Vừa rồi trong cuộc họp, từng người một thi nhau bắt nạt Đỗ Cửu Trăn.
Thật khó tưởng tượng, hóa ra người đứng về phía cô lại ít như thế.
Hơn nữa từ đầu cho đến cuối cũng chỉ có mình Nghiêm Chính kiên định đứng về phía cô và thay cô nói chuyện.
“Chị.” Đỗ Thất Dạng vội vạng chạy tới. Đỗ Cửu Trăn vẫn trưng bộ mặt lạnh lùng như cũ, ánh mắt không có tí nhiệt độ nào.
Đỗ Cửu Trăn không đáp lại lời chào của cô ấy.
Đỗ Thất Dạng quay đầu nhìn Trình Yến, dùng ánh mắt để dò hỏi chuyện gì đã xảy ra.
“Nếu không phải đây là cuộc họp nội bộ, anh không nhúng tay vào được thì hôm nay cho dù thế nào thì ông đây cũng phải phân cao thấp với bọn họ phân.”
Trình Yến cực kỳ tức giận. Anh ta nghĩ đến cảnh lũ khốn kia dám cả gan hung dữ với Đỗ Cửu Trăn như thế liền muốn đè bọn họ ra mà đánh cho mỗi tên một trận nhừ tử.
“Bọn họ thì có bản lĩnh gì chứ, cũng chỉ biết xúm vào bắt nạt một cô gái.”
Khoảnh khắc Hoắc Kình Việt kêu gọi bỏ phiếu biểu quyết, một nửa những người có thâm niên trong Hoắc Thị đều bầu cho Hoắc Kình Việt.
Những người còn lại thì không dám lên tiếng.
Phía sau Hoắc Kình Việt, một đám người rối rít thị uy, đám còn lại im lặng nhìn ông ta.
Lão già Hoắc Kình Việt còn đánh vào việc đòi lại công bằng cho Hoắc Hành Niên, trước mặt biết bao nhiêu người gạt sạch mặt mũi của Đỗ Cửu Trăn.
Tâm trạng của Đỗ Cửu Trăn cũng không tốt, một lời cũng không muốn nói.
Chỉ cần nghĩ một chút cũng biết kết cục ra sao.
Anh vừa nhớ tới bộ dạng đạt được ý nguyện của Hoắc Kình Việt, cơn giận lập tức nổi lên.
“Ông nội cũng nói với em, chúng ta không nên dính dáng vào chuyện của nhà họ Hoắc.” Đỗ Thất Dạng nhẹ nhàng an ủi. Cô ấy không nhìn nổi dáng vẻ uất ức của Đỗ Cửu Trăn.
Bọn họ là tiểu thư của nhà họ Đỗ, được nâng niu trong lòng bàn tay, muốn cái gì thì được cái đó chưa từng chịu một chút tủi thân nào.
Có lẽ bọn họ thật sự không nên dính dáng đến chuyện của nhà họ Hoắc nữa, có lún sâu hơn nữa vẫn là công dã tràng
Đỗ Khánh Canh chỉ đứng một bên bên chờ đứa cháu gái của mình tự biết khó mà lui. Những chuyện xảy ra ở đây ông ấy đều coi như không biết gì.
“Chị, cái chức tổng giám đốc đó không có cũng không sao. Chúng ta về nhà thôi.” Đỗ Thất Dạng nhìn sắc mặt của cô, dè dặt kéo lấy tay cô.
Đỗ Cửu Trăn vẫn không nói gì.
Cô mở điện thoại lên, lướt một loạt tin nhắn nhưng không nhìn thấy cái mình muốn thấy.
Vì thế cô gọi điện thoại cho Trần Hằng.
Đúng như dự đoán, không có người nhận.
Đỗ Cửu Trăn đi thẳng về phía trước.
Trình Yến vô thức định ngăn cô lại nhưng bàn tay vừa vươn ra thì Đỗ Cửu Trăn đã dừng lại và tránh được tay anh.
“Người nhà họ Hoắc vẫn đang theo dõi em, anh giải quyết bọn họ giúp em.” Đỗ Cửu Trăn quét mắt về tòa nhà phía sau, giọng nói cực kỳ bình thản.
“Được, được.” Trình Yến sững sờ gật đầu.
Anh ta vừa tiến lên một bước, Đỗ Cửu Trăn đã nhìn anh ta chằm chằm và lạnh lùng nói: “Đừng ai theo em.”
Cô phải đi tìm người.
Cô không muốn những người không liên quan làm phiền cô.
Vừa dứt lời, Đỗ Cửu Trăn đã mở cửa xe, lên xe rồi lái đi biến mất hút.
Bỏ lại Đỗ Thất Dạng và Trình Yến sững sờ tại chỗ.
“Chị em… không sao đấy chứ?” Đỗ Thất Dạng lo lắng nhìn theo hướng cô rời đi, chân mày không khỏi nhíu lại.
“Không phải còn có anh rể sao?” Đỗ Thất Dạng vội vàng lên tiếng: “Anh nói người đó là anh rể mà. Tại sao bây giờ lại không thấy anh ấy đâu?”
Đỗ Thất Dạng thực sự không hiểu bọn họ đang định làm gì.
Người đó thật sự rất giống với anh rể mà nếu đó thực sự là anh rể thì tại so không làm những chuyện nên làm. Bây giờ đáng ra người đó phải đứng ra bảo vệ chị cô chứ không phải là đúng lúc mấu chốt lại không thấy bóng dáng đâu.
“Em cứ chờ anh tìm thấy cậu ta đi.” Trình yến nhíu mày, ánh mắt ẩn chứa sát khí: “Cho dù cậu ta là anh em của anh, anh cũng phải cho cậu ta nếm mùi đau khổ.”
Trình Yến vừa nói vừa xắn tay áo.
“Trước tiên, anh phải giải quyết cho xong chuyện này đã.”
Lúc đó, Nghiêm Chính từ bên trong bước ra, bước chân rất vội vàng. Anh ta vừa nói chuyện điện thoại vừa trưng bộ mặt vô cùng tập trung.
“Không đúng.” Nghiêm Chính lắc đầu, khóe môi mím chặt, anh nhanh chóng chuyển hướng đi tới trước mặt Trình Yến.
“Chuyện này vẫn chưa xong đâu.”
“Chuyện gì chưa xong.” Lần này đến lượt Trình Yến mông lung.
“Chuyện hôm nay còn liên quan đến nhà họ Dịch.” Nghiêm Chính vừa nói vừa thử bấm số điện thoại của Đỗ Cửu Trăn.
Đại tiểu thư không nhận điện thoại, Trần Hằng cũng thế.
“Hôm nay người đi theo đại tiểu thư không phải người của nhà họ Hoắc. Hoắc Kình Việt đã nắm được cái chuôi, ông ta không cần uổng phí công sức để theo dõi cô ấy nữa.”
Từ khi ra khỏi nhà Đỗ Cửu Trăn đã phát hiện có người đi theo cô.
Cho nên cô mới đi theo Hoắc Kình Việt trước và để Trình Yến ở lại đi cùng Trần Hằng.
Cô cho rằng Hoắc Kình Việt còn có chiêu trò gì khác. Đến tận lúc nãy Nghiêm Chính mới đột ngột phản ứng.
Người nhà họ Dịch che giấu quá kỹ.
“Tiểu thư đâu rồi?” Nghiêm Chính hỏi Trình Yến.
Trình Yến chỉ hướng trước mặt, một loạt sự kiện tới tấp khiến an ta không kịp phản ứng.
“Em ấy mới vừa rời đi.”
“Đuổi theo.”
…
Mười một giờ đêm, đường phố dần dần trở nên an tĩnh nhưng chợ đêm thì vẫn náo nhiệt như cũ.
Những hàng quán trước mặt vẫn đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn, mùi thịt nướng và dầu mỡ bám hết lên người.
Trần Hằng gọi chục chai bia, uống đến bây giờ cũng chỉ còn lại một hai chai.