Editor: Mộ
Đỗ Thất Dạng không hề sợ chồng sắp cưới của chị cô ấy nhưng cô ấy vẫn không khống chế nổi tính tình nhát gan.
Cô ấy rất sợ mấy chuyện có liên quan đến thần linh và ma quỷ.
Nếu không thì Phó Đông Thành cũng không có cớ để trêu chọc cô ấy.
Một người mất tích ba năm liền, bọn họ đã dùng tất cả mọi phương páp cũng không tìm thấy anh. Tám chín phần là anh đã chết rồi. Bây giờ bọn họ cũng bắt đầu tiếp nhận cái kết quả này.
Vậy mà hôm nay cô ấy đột nhiên thấy người đó ở biệt thự.
Chuyện đầu tiên Đỗ Thất Dạng nghĩ đến chính là chị mình đã làm chuyện gì đó ví dụ như chiêu hồn chẳng hạn.
“Em nhận nhầm người rồi.” Trình Yến đứng dậy, đi tới vỗ vai Đỗ Thất Dạng. Anh mở miệng nói: “Người này không phải.”
“Không phải gì cơ?” Đỗ Thất Dạng càng sợ hãi hơn: “Không phải quỷ chẳng lẽ là thần tiên sao?”
“Là người.” Trình Yến liếc mắt về cái bóng của anh trên sàn nhà. Anh ta bất đắc dĩ nói: “Quỷ thì làm gì có bóng.”
Bóng sao?
Đỗ Thất Dạng sửng sốt một lát. Ánh mắt cũng nhìn về phía đó, trên sàn nhà thực sự có bóng.
Sau đó cô ấy lại ngẩng mặt lên nhìn Trần Hằng.
Anh không phải quỷ sao?
Đỗ Thất Dạng nhìn qua nhìn lại tới mấy lần, dù sợ hãi nhưng ánh mắt vẫn dò xét trên người anh.
Một lát sau cô ấy mới xác định được đây thực sự là con người.
Cô ấy đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy vừa định hỏi, làm sao anh rể có thể sống lại được? Đầu óc mơ hồ vẫn chưa kịp hỏi thì Đỗ Cửu Trăn đã xuất hiện ở đầu cầu thang.
“Thất Dạng, em đừng làm loạn nữa.” Đỗ Cửu Trăn từ trên lầu đi xuống, liếc mắt nhìn Đỗ Thất Dạng: “Đây là khách.”
“Khách sao?” Đỗ Thất Dạng ngây ngốc hỏi: “Anh ấy không phải anh rể sao?”
“Ừ” Đỗ Cửu Trăn gật đầu coi như đồng ý với lời của Đỗ Thất Dạng.
Cô đi về phía Trần Hằng. Cô nhìn bộ đồ hôm nay anh mặc, trông anh cực kỳ đẹp trai và có vẻ nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều.
Dáng vẻ của anh lúc này giống hệt lúc Hoắc Hành Niên đến gặp ông nội hồi trước.
“Hôm nay anh đẹp trai thật đấy.” Đỗ Cửu Trăn nắm tay Trần Hằng. Cô ngẩng đầu mỉm cười với anh.
“Nhưng hôm nay ông nội không có ở nhà, chúng ta đến trễ một bước rồi.”
Cô dịu dàng nói: “Em dẫn anh đến gặp những người khác trong nhà họ Đỗ nhé.”
Đại đa số thời gian, Đỗ Khánh Canh đều ở biệt thự. Ông ấy cũng lớn tuổi rồi không muốn ra ngoài nhiều.
Không biết có phải bọn họ đến không đúng lúc hay không, hôm nay ông ấy đã ra ngoài từ sáng sớm.
Ông ấy không nói với ai, hôm nay khi Đỗ Cửu Trăn đến mới biết chuyện này.
Đỗ Thất Dạng trợn tròn mắt.
Cô ấy ở bên cạnh nhìn hai người họ nói chuyện, trong mắt tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu.
Bọn họ đã nói như vậy thì chắc người này không phải là anh rể.
Một lúc lâu sau, Đỗ Thất Dạng lẩm bẩm: “Dáng vẻ rất giống anh rể mà.”
Cô ấy vừa nói xuong thì sắc mặt của Trần Hằng bỗng nhiên cứng đờ.
Theo bản năng, anh nhìn về phía Đỗ Thất Dạng.
Từ lúc mới vào cửa, anh cảm thấy thái độ của cô ấy có gì đó rất kỳ lạ.
Rõ ràng là cô nhận nhầm anh với một người khác.
Lúc mới nghe cô ấy nói chuyện, trong đầu anh hiện lên một vài suy đoán.
Cho tới lúc này, anh mới có thể khẳng định được suy đoán của mình là đúng.
Anh và Hoắc Hành Niên lớn lên rất giống nhau.
Bầu không khí trong phòng khách đột nhiên trầm xuống.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng có lời muốn nói nhưng không biết nói từ chỗ nào.
“Chuyện đó… cũng gần trưa rồi, em muốn ở đây giả làm tượng đất à?” Trình Yến mở miệng phá vỡ sự bế tắc.
Anh ta nhìn về phía Đỗ Thất Dạng: “Em cũng đâu có đẹp.”
“Đừng đứng đó nữa, đi thôi. Anh đưa em đi ăn đồ ăn ngon.”
Trình Yến cầm tay Đỗ Thất Dạng, tuỳ tiện kéo cô ấy ra ngoài.
Đỗ Thất Dạng vẫn đang đi giày cao gót, bị anh kéo nên cơ thể trở nên loạng choạng.
Cô ấy sợ bị ngã nên chỉ có thể miễn cưỡng chạy theo anh ta.
Tiếng giày cao gót đạp lên mặt đất kêu rất vang.
Cho đến khi âm thanh đó ngày một xa, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.
Trong phòng khách chỉ còn mỗi Đỗ Cửu Trăn và Trần Hằng.
“Giống với ai?” Trần Hằng giữ cổ tay cô lại, cúi đầu hỏi.
Từ trước đến giờ cho dù anh suy nghĩ cái gì anh cũng sẽ hỏi ngay lập tức và không hề giấu giếm.
“Tôi từng thắc mắc tôi có bản lĩnh gì mà được Đỗ tiểu thư coi trọng. Hoá ra là vì tôi giống với thằng đàn ông trước kia của em.”
Tâm trạng của anh vô cùng phức tạp, anh đột nhiên rất khó chịu.
Người phụ nữ của anh vẫn còn nhớ nhung về chồng sắp cưới cũ thì anh có thể bỏ qua nhưng bây giờ anh còn phát hiện ra anh và hắn có ngoại hình giống nhau.
Người bình thường khó tránh khỏi sẽ có một vài suy đoán.
Hơn nữa, có khả năng lớn là suy đoán ấy còn không sai.
“Anh không vui sao?” Đỗ Cửu Trăn biết thừa nhưng cô vẫn hỏi.
“Em nói thử xem?”
Có thể vui vẻ mới là lạ.
Trần Hằng cảm thấy lúc nào mình cũng gặp phải mấy chuyện máu chó.
Mặc dù anh sớm biết, vô duyên vô cớ Đỗ Cửu Trăn cứu anh, lại còn chuyển sống ở căn nhà đối diện nhà của anh…
Tất cả những chuyện này, chắc chắn phải có lý do nào đó mà anh không biết nhưng Đỗ Cửu Trăn không chủ động nói với anh, anh cũng không hỏi.
Trong lòng anh đã chuẩn bị sẵn sàng, bất kể lý do là gì? Nếu anh đã chọn ở bên cô, anh sẽ chấp nhận mọi thứ.
“Em nghĩ thử xem nên giải thích với tôi thế nào đây?” Sắc mặt Trần Hằng cực kỳ nghiêm túc, bỏ lại một câu tràn đầy lạnh lẽo.
Hôm nay đi gặp ông nội không thành, cô nói sẽ dẫn anh đi gặp mấy người khác trong nhà họ Đỗ cuối cùng bọn họ cũng không đi.
Trần Hằng không nổi giận nhưng tâm trạng của anh không tốt.
Chạng vạng tối, Đỗ Cửu Trăn nói sẽ dẫn anh đến một nơi.
Trần Hằng không có ý kiến. Dù sao chỉ cần Đỗ Cửu Trăn kéo anh đi, anh nhất định sẽ đi theo cô.
Sau khi xuống núi, bọn họ lái xe hơn một tiếng đồng hồ mới đến gần trung tâm thành phố.
Biệt thự của Đỗ thực sự rất xa, không chỉ ở ngoại thành lại còn ở trên một ngọn núi.
Đến tận bây giờ vẫn chưa thấy nhà ai có biệt thự giống như thế.
Bọn họ đỗ xe trước cổng của một ngôi trường cấp ba.