Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 572: Hắc Lang Thành Đại Nạn




"Ôn Đại Sư! Ngài có cách nào phá tan được cái tòa Phù Trận này hay không? "



Ra tay suốt hai ngày không có kết quả gì, Kiệt Nhĩ Lân nhìn bên cạnh mình vị này vẫn là chắp tay nhìn trời cao ngạo Ôn Địch hỏi.



Diệp Tử Phàm giao cho hắn trong thời gian ngắn nhất dọn dẹp Hắc Lang Thành, hắn cũng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà Hắc Lang Thành lại đưa cái mai rùa kia ra, không chịu ra ngoài ứng chiến, hắn cùng hai cùng với lại hai mươi chín vị Đạo Thể Ma Tôn trong tộc công suốt một ngày, còn chưa làm sao phá được cái Hộ Thành Phù Trận kia, cho nên mới phải nhờ cậy đến cái vị Ôn Đại Sư này.



"Lân Chí Tôn! Ta nghĩ tình báo có chút sai lầm a, chúng ta đều biết Hắc Lang Thành chỉ có Lục Giai Cấp Thấp Hộ Thành Phù Trận, nhưng mà bây giờ nhìn lại, cái Hắc Lang Hóa Huyền Trận này rõ ràng là cao cấp Phù Trận, chuyện này thật là khó làm! " Ôn Địch nhìn qua tòa này Hộ Thành Phù Trận một cái, nói.



"Hắc hắc hắc... Chính vì nó là Cao Cấp Hộ Thành Phù Trận, cho nên mới phải làm phiền đến Ôn Đại Sư ngài!" Kiệt Nhĩ Lân vẫn là một nụ cười nịnh đối với lại Ôn Địch nói.



"Phí lời, như nó là cấp thấp hay trung cấp, Kiệt Nhĩ Lân ta với Tam Giai thần thông đã có thể phá nát nó từ lâu, cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của ngươi hay sao?" Kiệt Nhĩ Lân trong lòng cực kỳ không dễ chịu, mắng.



Cái tên Ôn Địch này, trước mắt của chủ nhân thì vâng vâng dạ dạ, nhưng mà không có chủ nhân thì lại một bộ dạng coi trời bằng vung, như không phải là hết cách, hắn cũng sẽ không đến hỏi cái tên đáng ghét này.



"Cái này! Để ta nghiên cứu một chút! " Ôn Địch liếc mắt nhìn Kiệt Nhĩ Lân đám người một chút, vẫn là không chịu mở hai mắt to ra, như thể đám người của Kiệt Nhĩ Lân còn chưa vào pháp nhãn của hắn một dạng.



"Hắc..Bây giờ mới chịu cầu ta, lúc trước ta tại ngàn cân treo sợi tóc, cầu xin các ngươi giúp đỡ, chỉ là các ngươi đối với ta như thế nào? Lần này cho các ngươi biết tay!" Ôn Địch trong lòng cười lạnh lùng một cái nghĩ.



Khi hắn bị Cáp Tích Ly đưa đến tình cảnh sinh tử, nhưng mà đám người Kiệt Nhĩ Lân này vẫn là khoanh tay mặt kệ, bây giờ muốn cầu hắn, không có cửa đâu.



"Hắc hắc hắc... Ôn Đại Sư! Ngài cứ từ từ suy nghĩ, nhưng mà ta nói cho ngài biết một tin tức mới nhất, đám người của Hỏa Thiên Tà, Tư Thác Đức không bao lâu đã hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân giao phó, bây giờ cũng chỉ còn lại chúng ta mà thôi, nếu như trong ngày hôm nay còn chưa thể phá được Hắc Lang Thành, đến khi đó ta sẽ hồi báo lại với chủ nhân là Ôn Đại Sư ngài không có cách..."




Nhận được truyền âm Ngọc Phù của mình mới nhất tin tức, Kiệt Nhĩ Lân cười lạnh liên tục nhìn Ôn Địch nói.



Không có cách, tức là ngươi Lục Tinh Phù Văn Sư không có bất kỳ năng lực nào, có giữ lại cũng như không, đây là ý của Kiệt Nhĩ Lân muốn nói.



Trước khi đi, ánh mắt Diệp Tử Phàm nhìn qua Ôn Địch có một tia nhàn nhạt sát ý, như hắn nhiệm vụ san bằng Hắc Lang Thành này mà vẫn còn không thể làm được, thiết nghĩ vị kia chủ nhân cho dù có nhân từ hạng người cũng sẽ không để cho cái tên Ôn Địch này còn sống.



Về phần hắn, một chút trách phạt là không đáng bao nhiêu, hắn vẫn có thể chịu đựng được, tính mạng của hắn có thể nói là vô ưu.



"Ha ha ha...Lân Chí Tôn, đây là hiểu lầm, ta bây giờ đã suy nghĩ ra cách phá trận, ta lập tức đi đến phá đi cái tòa Phù Trận này, công việc còn lại sẽ giao cho ngài!"




Ôn Địch ngoài miệng cười lớn, tiến đến vỗ vai Kiệt Nhĩ Lân vài cái, sau đó cực kỳ khách khí cùng vui vẻ nói chuyện, khác rất xa với lại cái thái độ kênh kiệu của hắn vừa mới rồi.



"Ha ha ha.. Ta cũng là nghĩ đây hoàn toàn là hiểu lầm, nhưng mà Ôn Đại Sư, ta còn nghe nói đến một tin tức, kia là chủ nhân chỉ cho đám người kia có ba ngày thời gian, sau ba ngày không có đến Kiệt Nhĩ Thành trình diện, có lẽ chúng ta không cần phải đến nữa! " Kiệt Nhĩ Lân cũng rất là niềm nở đáp lại thịnh tình của Ôn Địch, chỉ là lời nói của hắn lại chứa đầy đao kiếm.



Ngày mai nếu như còn chưa phá được Hắc Lang Thành, hắn cùng Kiệt Nhĩ Thành đám Đạo Thể Ma Tôn sẽ hồi Kiệt Nhĩ Thành báo cáo, còn lại cái vị Ôn Đại Sư này, hắn sẽ thi triển một ít thủ đoạn, để hắn ở lại nơi này cõng nồi, hắn không với gần ba mươi vị Đạo Thể Ma Tôn của mình lại không thể đối phó được với cái tên Ôn Địch này.



"Không cần đến nữa! Đáng chết, ta như thế nào lại quên mất chuyện này! " Ôn Địch trong lòng là kêu khổ không thôi.



Người khác không cần đến có thể cũng không sao, nhưng mà hắn không cần đến, có thể nói là đời mình đến đây là tàn rồi.




Hắn còn chưa có quên cái ánh mắt mà Diệp Tử Phàm trước khi đi nhìn hắn, có thể nói đây là cơ hội cuối cùng của mình, như không thể nắm lấy, hắn cũng chỉ có thể tự trách mình mà thôi.



Thật sự là lãng phí quá nhiều thời gian, như mới đến đây, hắn liền ra tay phá đi cái tòa Phù Trận này là được rồi, cũng không cần vì chấp nhặt với đám người này mà bỏ lỡ đại sự, cơ hội trả thù của hắn còn nhiều mà, không nhất thiết vì trả thù mà đem cái mạng nhỏ của mình thêm vào.



...



Hắc Lang Thành! Hắc Lang Điện!



"Tộc Trưởng, những người kiệt xuất nhất của Hắc Lang Bộ Tộc chúng ta đã được đưa đi ra ngoài an toàn!" Hắc Lang Thành một trong ba tên Phàm Thể Yêu Tôn cường giả Lang Dạ cung kính hồi báo lại nhiệm vụ mà mình đã lĩnh.



"Lang Dạ a, ta đã căn dặn ngươi là một khi đưa bọn họ rời đi thì không cần trở lại, ngươi còn hồi Hắc Lang Thành này để mà làm gì? " Lang Vấn Thiên thở dài một tiếng nói.



Hắc Lang Thành bị Kiệt Nhĩ Lân đám người vây công, hắn đã biết là bên mình không có một tia hi vọng gì có thể thắng, đừng nói lần này đến đây là gần ba mươi vị Đạo Thể Ma Tôn, chỉ riêng một mình Kiệt Nhĩ Lân cũng đã đủ diệt Hắc Lang Thành bọn họ mấy lần, như không phải Hắc Lang Thành của hắn vài trăm vạn năm trước may mắn gặp được một vị Lục Tinh hậu kỳ Phù Văn Sư du lịch qua đây giúp đỡ nâng cấp Hộ Thành Phù Trận, bọn họ đã bị diệt vong từ lâu.



Cho dù là như vậy, hắn biết cũng bên mình chèo chống cũng không được bao lâu, cao lắm là mười năm, một khi Cực Phẩm Linh Mạch hao hết, bọn họ cũng chỉ có con đường chết, chính vì như vậy cho nên hắn mới sắp xếp một ít Hắc Lang Bộ Tộc thiên tài đệ tử rời đi, hi vọng bọn họ có thể có một con đường sống.



"Tộc Trưởng! Hắc Lang Thành đang lâm nguy, ta sao có thể đúng lúc này rời đi!" Lang Dạ khẽ lắc đầu nói.