Chương 95 : Tiểu Tam
Có chủ ý, Trần Trường Xuân ngồi chờ một hồi, khi cả nhà đến nơi liền nhìn Trần Vân Phong :
" Ta có nhiệm vụ cho ngươi, lát nữa ngươi cùng Túc Y đi đến phường thị tìm người già cùng sản phụ sắp sinh, dàn xếp sản phụ lo cho nàng đến khi hạ sinh, về phần lão nhân thì ngươi dẫn qua đường là được."
Trần Vân Phong hôm nay một thân thanh bào, đầu búi ngọc trâm, nhìn qua vô cùng tuấn tú, nhưng khi nghe đến cái nhiệm vụ kỳ quái của Trần Trường Xuân bàn giao, sắc mặt của hắn liền đen lại khó hiểu.
Tuy nhiên, khó hiểu quy khó hiểu, dù sao phận làm con thì cứ làm theo là được.
" Được, hài nhi chút nữa đi liền."
" Tốt, ngươi cũng không cần hiểu rõ tại sao làm vậy, vi phụ cho ngươi làm tất có thâm ý, khi làm xong ngươi sẽ hiểu rõ thôi."
Trần Trường Xuân nhìn mặt bắt hình, biết rõ Trần Vân Phong đang nghĩ gì, tám thành là cho rằng hắn rảnh nhức cả trứng, làm khùng làm điên.
Có điều, cái này là nhiệm vụ của chó hệ thống, không phải do hắn làm ra, muốn giải thích cũng chẳng được, ngoài cách làm một bộ cao thâm mạt trắc để lấp liếm thì Trần Gia Chủ cũng không còn cách nào.
...
Sau khi giao cho Trần Vân Phong cùng Võ Túc Y hai cái nhiệm vụ, Trần Trường Xuân liền giải tán, dặn dò người ở nhà trông coi Vân Tây, dẫn theo Tô Minh Nguyệt đi tìm Lý Lục.
Nơi Lý Lục ở cũng không xa, gần kề Trần Trường Xuân mà thôi.
Bởi lẽ hắn ở phường thị náo nhiệt đã quen, hôm nay lên núi tu hành, cả một toà đại sơn chỉ có chín người, do đó hắn liền xây một toà động phủ nằm ở phụ cận tộc địa Trần gia, thỉnh thoảng đi qua cùng Vân Tây chơi đùa.
Đến trước động phủ Lý Lục, Trần Trường Xuân liền hô to :
" Nhị đệ ra đây đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Trần Trường Xuân vừa dứt lời, thanh âm của Lý Lục liền vang lên đáp trả :
" Được, được ta ra liền."
Một lát sau.
Dưới đình đài ven suối Đào Hoa Sơn, Lý Lục một mặt u oán nhìn Trần Trường Xuân, tựa như tức phụ bị lãng quên cho vào lãnh cung, giọng đầy bất mãn :
" Đại ca ngươi nhớ đến người ta rồi sao ?"
Mà hắn bất mãn cũng phải thôi, Trần gia chủ sau khi có được linh mạch liền bỏ hắn qua một bên, quẳng vào xó xỉnh không hỏi tới, cái này cũng giống như làm nữ nhi nhà người ta mang thai rồi chối bỏ, lợi dụng xong vứt.
Mặc dù Trần Trường Xuân biết rõ lý do giọng điệu của hắn biến thành giọng gió là vì sao.
Chỉ là Trần Trường Xuân đối với cái giọng lẽo cái của hắn thì không thích chút nào, nghe hắn hỏi liền giơ chân muốn đá, lần này Tô Minh Nguyệt cũng không có cản lại, mặc cho Trần Đại Gia Chủ đá đấm, thân mình thì đứng nhìn mĩm cười, sắc mặt hả hê.
Lý Lục b·ị đ·ánh chuyện này cũng không trách được Tô Minh Nguyệt, dù sao hắn thân là nam nhi mà giọng điệu cứ như tiểu tam, lại là dùng giọng điệu đó với phu quân của nàng, không giúp không cản cũng là điều dễ hiểu.
Mà nói đến Trần Trường Xuân ba tháng này không qua tìm Lý Lục, kỳ thực cũng không hắn lợi dụng xong rồi bỏ, mà là hắn đang đắm chìm với luyện đan thuật, say mê không dứt ra mà thôi.
Sau khi đấm đá Lý Lục một hồi Trần Trường Xuân vào chính sự :
" Thu dọn đồ đạc đi, hôm nay ta dẫn ngươi đi thu đệ tử, khai tông lập phái."
Lý Lục sau khi ăn trận đòn thu lại vẻ cợt nhã, quái dị nhìn Trần Trường Xuân :
" Khai tông lập phái ? Đại ca ngươi nói thật "
Chuyện khai tông lập phái, Lý Lục cũng không hứng thú, hắn đi theo Trần Trường Xuân chủ yếu là ôm bắp đùi, nếu như phải có chức có vụ thì hắn sẽ chọn trưởng lão khách khanh.
Sau khi tuôn ra hai câu hỏi gặp Trần Trường Xuân nghiêm túc gật đầu, Lý Lục sắc mặt thoáng cái lại trở nên không đứng đắn :
" Đại ca ngươi ý gì đây ? Người ta cũng không nói muốn tách riêng phân biệt rạch ròi với nhà ngươi, đi ra ngoài khai tông lập phái nha.
Nếu đại ca không đồng ý ta dung nhập Trần gia, cùng lắm người ta làm trưởng lão cho ngươi, cống hiến xây dựng gia tộc với ngươi là được chứ gì, sao lại phải ép ta lập tông ?"
Trần Trường Xuân nhìn hắn hoá thân bán nam bán nữ, hàm răng ngứa ngứa, nghiến lợi tay giơ lên muốn đập xuống đầu của hắn.
Có điều, Trần Trường Xuân chưa xuất thủ, Tô Minh Nguyệt đã giành trước một bước, xuất ra nhất cước vào bụng của Lý Lục, sau đó lại vả mặt, tựa như đi đ·ánh g·hen, giọng chua lè :
" Đây là phu quân của bổn tiên tử, ngươi muốn giành sao ? Soi gương xem lại đi.
Tiểu tam, tiểu tam ta cho ngươi tiểu tam, Thứ khốn nạn !"
Vừa hô vừa đánh một hồi, cũng may Lý Lục tử thủ khuôn mặt không cho dính đòn, nếu không có lẽ đã thành đầu heo rồi.
Chịu hai trận đòn oan, Lý Lục không thể không thu lại vẻ cợt nhã, sắc mặt nghiêm túc :
" Nếu như đại ca ngươi nghiêm túc thì nói thử xem, làm tông chủ có lợi ích gì ? Nếu như hợp lý ta liền làm !"
Trần Trường Xuân nghe hỏi thì trầm ngâm một chút, sau đó nói :
" Cái này thì nhiều không kể xiết rồi, sau khi ngươi khai tông lập phái, dạy dỗ đệ tử, về sau đệ tử trưởng thành chắc chắn sẽ mang ơn, giúp đỡ nghe lệnh của ngươi.
Không chỉ vậy, ra ngoài còn có danh nhất tông chi chủ, tham dự tiệc lớn tiệc nhỏ đều có kẻ hô to " Lục Cẩu tông chủ đến " ...
" Dừng ! Khỏi luôn đi, trò này đại ca ngươi dụ hài tử thì được, ta lớn rồi đừng hòng gạt nữa."
Lý Lục nghe đến khúc " Lục Cẩu tông chủ đến" liền bỉu môi đánh gãy Trần Trường Xuân nói.
Đúng vậy, cái trò này lần trước Trần Trường Xuân vừa chơi rồi, mà lúc đó Lý Lục cũng không lọt hố, chỉ khi Trần Đại Gia Chủ dùng vũ lực hắn mới ngoan ngoãn làm theo, bây giờ lại chơi tiếp quả thật có chút vô nghĩa.
Trần Trường Xuân gặp hắn không dễ lừa gạt khi còn nhỏ, đầu cũng có chút đau, bắt đầu suy tư làm sao để hắn chấp nhận đi làm tông chủ.
Về phần tiếp tục dùng vũ lực ép hắn cũng được, nhưng lần trước làm rồi, bây giờ làm nữa, chẳng khác gì hắn ỷ thân là đại ca đi ăn h·iếp đệ đệ,
Lại nói, ép buộc người khác làm thứ mình không thích cũng không phải tính cách của hắn.
Có điều nếu như là chuyện đó sẽ tốt đối với kẻ bị ép thì hắn vẫn làm.
Chẳng hạn như lần trước Trần Trường Xuân ép Lý Lục cùng đi tranh đoạt chiến là do hắn muốn có nơi yên ổn, phát triển gia tộc, thuận tiện nhận phần thưởng của hệ thống.
Nghe qua thì tất cả đều chỉ có lợi với Trần Trường Xuân, nhưng thực chất thì không phải như vậy, bởi vì một khi hắn có nơi an ổn phát triển gia tộc, thì càng có nhiều tài nguyên, lúc đó hắn chắc chắn sẽ chia cho Lý Lục, giúp hắn tu hành.
Hắn làm mọi chuyện mặc dù chưa tính là đại công vô tư, không chút tư tâm, nhưng việc hắn ép Lý Lục theo mình thì thực ra là hắn đang tạo nên một quan hệ đôi bên cùng có lợi, không chỉ bản thân lợi, Lý Lục cũng sẽ nhận được lợi ích.
Lại nói, một mối quan hệ nếu như không có tiếng nói chung thì rất dễ tan rã, lôi kéo Lý Lục lên thuyền là để hắn có chung mục tiêu với mình sau đó cùng phấn đấu mà thôi.
...
" Tốt, nếu như mà để nói nghiêm túc thì lợi ích không chỉ có như những gì ta đã nêu, mà còn có thêm rất nhiều tài nguyên để ngươi tu luyện, và quan trọng nhất chính là ta không chỉ giúp ngươi lập tông, mà còn cung ứng cho ngươi tài nguyên để mà phát triển.
Nghĩ thử xem có lợi không, khai tông lập phái hợp lý chưa ?"
Sau một hồi suy tư, Trần Trường Xuân quyết định dùng tiền dụ hắn.
Dẫu sao trên đời này, hài tử thì yêu kẹo, người lớn thì yêu tiền, tu sĩ thì thích tài nguyên, truy cầu tiên đạo đây là chuyện thường tình.
Lại nói vừa rồi khi Lý Lục đã đặt câu hỏi là khi lập tông có lợi gì, thì tám thành hắn rất chú trọng đến việc sau khi khai tông lập phái sẽ nhận được những gì rồi.
Mà chuyện này cũng đúng thôi, nếu như không có lợi ai lại đi làm, là Trần Trường Xuân thì hắn cũng vậy mà thôi.
Thêm nữa, tu sĩ truy cầu là tiên đạo, là trường sinh, bỏ ra thời gian đi khai tông lập phái để làm gì nếu như không có ích với mình ?