Chương 91 : Đào Hoa Sơn.
Ở phía tây Dĩnh Châu Đại Huyền Quốc có một toà đại sơn, trên đó khắp nơi đều là hoa đào, có danh là Đào Hoa Sơn.
Sau khi giải quyết đám c·ướp tu, hơn hai tháng sau, Trần Trường Xuân rốt cuộc đến nơi này.
Đây cũng chính là toà linh sơn có linh mạch mà Trần Trường Xuân lựa chọn.
Từ cao nhìn xuống đại sơn là có thể thấy được khắp nơi hoa đào cùng những dòng suối nhỏ cùng với những đoá mây trắng lượn lờ. Nếu nhìn từ xa thì những đoá mây đó cứ như là tiên nữ đang nhảy múa, khiêu vũ.
Có thể nói là thế gian mỹ cảnh.
...
" Về sau nơi này thuộc về chúng ta, thích nơi nào thì tự xây động phủ ở lại đi."
Hai chiếc phi thuyền đáp xuống sườn núi, nơi có chút bằng phẳng, Trần Trường Xuân nhìn Lý Lục cùng với mấy đứa con nói.
Dứt lời, Hắn liền dẫn theo Tô Minh Nguyệt đi trước một bước, sau đó thi triển thuật pháp làm ra một cái động phủ to lớn, kế tiếp lại chia ra những phòng nhỏ, mật thất khác nhau.
Đan thất có, tu luyện thất cũng có, nói chung cái gì mà cần thiết thì đều đầy đủ, không thiếu thứ gì.
Tuy nhiên, một gia tộc thì không thể nào ở trong động phủ, mạnh người nào người đó tu luyện.
Lại nói, trên đời này làm gì có một cái tổ chức nào chỉ có một người làm mà tám người ăn bao giờ, đúng không ?
Cho nên sáng ngày hôm sau Trần Trường Xuân liền gọi Trần Vân Phong đến.
Trên đỉnh Đào Hoa Sơn, Trần Trường Xuân ngồi trên một phiến đá dưới một gốc đại thụ, thong dong uống trà, sau đó bày ra vẻ nghiêm phụ nhìn Trần Vân Phong nói :
" Hiện tại đã có linh mạch, linh khí dư thừa để tu luyện, về sau ngươi cùng Trần Vân Vũ, Trần Vân Đông, Trần Vân Tây sinh con dưỡng cái là chuyện tất yếu không thể nào không có.
Lúc đó người nhà sẽ càng đông, vi phụ cũng không thể nào lo được tất cả.
Do đó, ngày mai ngươi đi tìm người đến đây xây dựng phòng óc, thành lập Tàng Kinh Các, Nghị Sự Điện, Công Đức Đường, Diễn Võ Trường,... để về sau thuận bề mà quản lý, dạy dỗ con cháu luyện đan, tu luyện, phát triển gia tộc. "
Trần Vân Phong nghe vậy liền gật đầu đứng dậy, nhưng tựa hồ nhớ đến việc gì đó rất quan trọng, vốn đã xoay người dự định rời đi, bây giờ thì đã quay lại nhìn Trần Trường Xuân chăm chú :
" Phụ thân có quên gì không ?"
Trần Trường Xuân gặp hắn đã đồng ý, đứng dậy muốn đi, nhưng chưa đi đã bỗng nhiên hỏi câu kỳ quái này, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu :
" Quên gì ? À, không có quên gì đâu, tất cả chuyện cần làm ta đều bàn giao cho ngươi rồi, đi làm đi."
Đáp lại Trần Vân Phong một câu, Trần Gia Chủ tự cho là đúng, đắc ý nghĩ thầm trong bụng.
Không hổ là con của ta, thông minh cẩn thận y như ta.
Trước khi đi vẫn không quên hỏi lại một câu để xác nhận mọi chuyện có đúng hay sai, có sai hay đúng.
Tốt, tốt, tốt.
" Phụ thân hiểu lầm rồi, phụ thân chưa đưa linh thạch cho hài nhi. "
Trần Vân Phong khó hiểu nhìn Trần Trường Xuân.
" Vậy sao ? Chưa đưa sao ?"
Trần Trường Xuân nghe vậy, biết mình nghĩ nhiều, tự cho là đúng. Tuy nhiên, hắn cũng không có vì vậy mà xấu hổ, mà vỗ đầu một cái biểu hiện bản thân đã quên, hỏi liên tục hai lần, sau đó lấy ra một túi trữ vật ném cho Trần Vân Phong.
...
Phụ cận Đào Hoa Sơn có một toà phường thị tu tiên, nếu như xét về độ phồn hoa thì cũng không sánh bằng phường thị cỡ lớn như Hắc Tâm Mịch Tiên, nhưng nếu đem so sánh với Hắc Tâm Tàn Nguyệt, nơi Trần Trường Xuân từng ở lại tu hành thì cũng không thua kém bao nhiêu.
Và đây cũng là một trong những lý do, vì sao Trần Trường Xuân chọn nơi này mà không phải nơi khác.
Ngoài Đào Hoa Sơn có hoa đào thứ hắn và Tô Minh Nguyệt yêu thích ra, thì còn có các loại thế lực lớn nhỏ, phường thị tu tiên, và quan trọng nhất đó chính là "hoàng đế xa"
Cách biệt với tam tông, nếu như muốn từ đây đến Tam Tuyệt Tông, gã đứng đầu Dĩnh Châu thì cần ít nhất tầm ba tháng.
Đây là đi không ngừng nghỉ, nếu không muốn đến thì phải bỏ ra thêm ít nhất hai tháng.
...
Nhờ vào Đào Hoa Sơn có phường thị tu tiên, Trần Vân Phong rất nhanh liền tìm được tay chân dẫn bọn hắn về nhà, bắt đầu xây dựng phòng óc, cung điện lầu các.
Xế chiều hôm đó, Trần Trường Xuân từ nơi xa trông thấy một đám người tựa như những chú kiến chăm chỉ, đang đào bới làm móng, xây đình đài lầu các.
Mọi chuyện có Trần Vân Phong lo đâu vào đấy, Trần Trường Xuân mắt thấy cảnh này khoé miệng hắn khẽ cong, gật gù hài lòng, sau đó trở về động phủ, vào thạch thất tu luyện ngồi xếp bằng nói thầm :
" Nhận lấy phần thưởng."
Vừa rồi một chân đặt Đào Hoa Sơn, Trần Trường Xuân liền nghe được thông báo hoàn thành nhiệm vụ, nhưng khổ nỗi bận bịu làm ra cái động phủ cùng với lo chuyện nhà, vẫn chưa có thời gian, bây giờ rốt cuộc có thể nhận quà, Trần Trường Xuân dứt lời liền mĩm cười toe toét, cứ như một người làm công trông chờ nhận lương, khuôn mặt hớn hở vô cùng.
[ Được ! Chúc Mừng Kí Chủ Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Ban Thưởng : Nhị Giai Linh Khí 1* Toàn Tộc Tư Chất Tăng Nhất Cấp, Kinh Nghiệm Nhị Giai Luyện Đan Sư.]
Âm thanh hệ thống biến mất, trong không gian hệ thống liền xuất hiện một thanh trường thương, đồng thời có thêm một cỗ ký ức " Trần Trường Xuân " Luyện đan chế dược, đan phương nhị giai, cứ như giang nhập hải hoà trí nhớ.
Một lát sau, tiêu hoá hết cỗ ký ức luyện đan chế dược, Trần Trường Xuân nhếch môi mĩm cười, lấy ra thanh trường thương bắt đầu ngắm ngía.
Có điều, hắn chưa kịp ngắm thì thanh âm hệ thống lại vang lên :
[ Phát Hiện Ở Phụ Cận Có Linh Mạch, Phải Chăng Khoá Lại ]
Trần Trường Xuân nghi hoặc :
" Khoá lại thì được gì, không khoá lại thì bị sao ?"
[ Khoá Lại Kí Chủ Sẽ Ngay Lập Tức Nhận Được Một Trăm Điểm Khí Vận, Cùng Với Thời Thời Khắc Khắc Biết Được Tình Trạng Linh Mạch Ra Sao, Muốn Thăng Cấp Nó Lên Thì Cần Những Gì.
Về Phần Không Khoá Thì Không Bị Gì, Nhưng Kí Chủ Sẽ Mất Đi Phần Thưởng Mà Thôi.]
Trần Trường Xuân trước giờ chưa từng nghe hệ thống nói có thể khoá linh mạch, đồng thời quan sát được tình trạng, cách để nâng cấp.
Do đó, khi nghe được những lời này, Trần Trường Xuân cũng không khỏi kinh ngạc há hốc mồm, nhưng sự kinh ngạc của Trần Đại Gia Chủ đến nhanh đi cũng nhanh, thoáng cái kinh ngạc đã hoá thành khó hiểu hỏi :
" Ngươi còn có công năng này ? Sao lúc trước không nói ?"
[ Gia Tộc Muốn Trở Nên Lớn Mạnh Không Thể Nào Thiếu Được Hoàn Cảnh Tốt, Nhất Là Với Tu Tiên Giả, Cho Nên Đây Chẳng Qua Là Công Năng Cơ Bản Của Bổn Hệ Thống Mà Thôi.
Về Phần Không Nói Thì Là Do Kí Chủ Không Hỏi, Mà Đã Không Hỏi Mắc Gió Gì Bổn Hệ Thống Phải Nói Cho Kí Chủ.]
Trần Trường Xuân đối giọng điệu của hệ thống đã quen, không chỉ giọng điệu mà lời giải thích, hắn cũng đã quen rồi, nghe cẩu hệ thống nói vậy, Trần Đại Gia Chủ liền hỏi hai câu liên tục :
" Ta ngươi đồng mệnh, ngươi không phải có mặt là để giúp ta sao ?"
[ Bổn Hệ Thống Đương Nhiên Là Giúp Kí Chủ, Nhưng Kí Chủ Cũng Không Thể Nào Chờ Trông Hết Vào Ta Nha. Có Một Số Việc Thì Cần Phải Là Bản Thân Làm Mới Được.]