Chương 56 : Bổn Toạ Là Giò Heo ?
Né tránh đi người Doãn gia, Trần Trường Xuân bỏ nửa khắc đến đông trạch, nhìn gian phòng ốc to lớn, khoé miệng khẽ nhếch lao vào trong.
Một tiếng hét thảm vang lên, sau đó im bặc.
Một thân ảnh từ gian vào đó phóng ra ngoài, sau đó thuận thế băng nóc vượt tường rời khỏi Doãn gia.
Nhìn đại lộ dòng người đông đúc, Trần Trường Xuân lặng yên hoà vào hướng về khách điếm sải bước.
Doãn Chí Minh không còn, về sau cũng sẽ không còn phiền phức gì nữa.
Trần Trường Xuân bắt đầu suy nghĩ bước vào tu tiên giới.
Mà ngay lúc Trần gia chủ suy nghĩ lung tung, nào là đăng đỉnh nhân gian, tay phải hái sao, tay trái bắt bướm, vân vân và mây mây thì ở một chỗ khác, cụ thể thì khách điếm nơi Trần Trường Xuân dàn xếp Tô Minh Nguyệt cùng ba đứa con.
Lúc này, một gã nam tử cao to cường tráng, khuôn mặt không tính xấu cũng không tính đẹp, đang cầm một đại đao, khí thế hung hung nhìn một thiếu phụ tuyệt sắc.
Xung quanh hắn thì có một đám tiểu đệ đang nịnh hót vỗ mông ngựa.
" Triệu ca lợi hại nha, mặc dù đột phá Tiên Thiên Tông Sư không lâu, nhưng theo ta thấy thực lực của Triệu ca cũng không thua bất cứ vị tông sư lâu năm nào."
" Đúng vậy, không hổ là đại ca chúng ta."
" Đúng, đúng, Triệu ca uy vũ ta sống c·hết cũng theo ngươi lăn lộn !"
Triệu Bá cầm đao đứng thẳng nghe được những lời này, lỗ mũi xém chút đã nổ tan tành, nội tâm thoải mái đến độ muốn h·iếp dâm tám con heo để phát tiết.
Không đúng, không đúng phải nói là nội tâm thoải mái đến độ văn tự khó mà miêu tả.
Cách đây tầm một tháng, Triệu Bá nhận được mật báo của thủ hạ, Hắc Lang Trại của mình đã bị diệt, sau khi điều tra biết được là gã địa chủ của Xuân Điền Thôn làm, mặc dù nghi hoặc kẻ này làm sao lại trở thành Tiên Thiên Tông Sư còn diệt đi trại g·iết huynh đệ của mình, nhưng hắn cũng đã đột phá đến Tiên Thiên Tông Sư, do đó hắn liền cho người truy tìm hành tung kẻ thủ ác.
Dù sao cả hai đều là tông sư, thì ai sợ ai đúng không ?
Với lại theo suy đoán của Triệu Bá, Trần Trường Xuân cũng chỉ vừa đột phá không lâu, cả hai ngang nhau cảnh giới thời gian đột phá thì hắn càng không sợ.
Thêm nữa sau lưng hắn có ai ? Là Ninh Vương nha. Có nhất phương vương giả chống lưng còn đi sợ một tên dã tông sư ?
Cũng vì đó khi Triệu Bá biết được kẻ thủ ác đang ở Ninh Thành hắn liền dắt chó đến đây dự định trả thù, nhưng lúc hắn đến chỉ gặp mỗi người nhà của kẻ thủ ác.
Về phần tên đầu têu thì không biết đang ở đâu, sau một hồi giao đấu cùng người nhà của kẻ thủ ác này, hắn thành công trấn áp tất cả, dồn mẫu tử người ta vào một gốc truy hỏi.
Tiếc là dù hỏi cái gì đi nữa. Hắn chỉ nhận lại được một câu không biết.
...
Truy hỏi thời gian nửa khắc, hắn cũng đã mất hết kiên nhẫn, thế là hung thần ác sát nói :
" Ta hỏi thêm một lần nữa, phu quân của ngươi đang ở đâu mau khai ra nếu không ta liền h·iếp ngươi, để ngươi sinh cho ta một đứa con, dù sao thì ngươi xinh đẹp như vậy, nếu cứ vậy mà g·iết thì uổng quá rồi có đúng không ?."
Nhìn sắc mặt hung ác cùng với ánh mắt tà dâm của Triệu Bá.
Tô Minh Nguyệt thần sắc chán ghét nói :
" Hừ, người đừng hòng, ngươi dám động đến ta, phu quân chắc chắn sẽ không tha cho ngươi, không đúng, dù ngươi không động cũng vậy, phu quân ta cũng tất sát ngươi. "
Hôm qua Trần Trường Xuân chạy đi tìm Doãn gia hắn cũng đã nói với Tô Minh Nguyệt, cho nên nàng cũng không phải không biết tung tích Trần Trường Xuân, chỉ có điều, nàng làm sao có thể nói ra được.
Lỡ như Trần Trường Xuân đang trong phút mấu chốt.
Chẳng hạn như sau khi diệt đi Doãn gia tiêu hao quá độ sức lực không còn, lại gặp Triệu Bá g·iết đến thì làm sao bây giờ ?
Do đó, nàng mặc dù biết cũng không nói, cùng lắm thì c·hết mà thôi !
Phu quân rất tốt với nàng dù muốn thành lập gia tộc nhưng cũng chưa từng có ý định nạp th·iếp để có thêm máu mới.
Đã phu quân tốt như vậy, nàng không giúp được thì thôi, làm sao lại khiến hắn rơi vào hiểm cảnh có đúng không ?
...
Nghe được câu trả lời của Tô Minh Nguyệt, hai mắt Triệu Bá loé lên vẻ hung tàn cùng tham lam dòm ngó thân thể của nàng.
Về phần đám tiểu đệ của hắn nghe được câu trả lời này thì đều trừng lên cặp mắt chó nói :
" Hừ ! Không biết tốt xấu, đại ca ta từ đầu đã nhún nhường, không cường ngạnh với ngươi cũng không phải không dám g·iết ngươi, nếu không khai ra tên h·ung t·hủ g·iết huynh đệ bọn ta. Hôm nay chúng ta liền cho ngươi đẹp mặt, không những h·iếp ngươi còn quăng ngươi ra phố cho thiên hạ nhìn !"
" Tiểu Dã làm vậy cũng quá đáng đi, theo ta thấy t·ra t·ấn nàng bảy ngày bảy đêm, cắt nàng thành từng khúc, sau đó chiên lên, rồi nhét vào miệng cho nàng ăn, cùng với g·iết sạch ba đứa con của nàng nấu lẩu cho nàng ăn là được !"
Kẻ này vừa dứt lời, đám tiểu đệ xung quanh liền hít vào một ngụm khí lạnh nhìn hắn.
Mẹ kiếp đề nghị này còn quá đáng hơn đề nghị trước, ngươi không phải biến thái đi.
Cả một đám đều nhìn về phía tên vừa nói, ánh mắt quái dị, trong đầu loé lên một câu giống như đúc, chính là:
Ngươi có phải là súc sinh đọi lốt người không ?
chuyện man rợ như vậy ngươi cũng dám nói.
...
Tô Minh Nguyệt nhìn kẻ mang khuôn mặt xấu xí vừa nói, nội tâm tựa như n·úi l·ửa p·hun t·rào, hai mắt tràn đầy sát khí nói :
" Ngươi không sống được lâu."
" Đúng vậy, ngươi chắc chắn sẽ c·hết, mà còn là vô cùng thê thảm, phụ thân ta sẽ g·iết sạch các ngươi !"
Lúc này Trần Vân Phong ở bên cạnh Tô Minh Nguyệt hai mắt đầy sát khí nhìn đám người trước mặt nói.
Mặc dù lời nói vô cùng nhỏ nhưng giọng điệu lại vô cùng đanh thép, tựa như trần thuật một sự thật.
Bên cạnh hắn Trần Vân Vũ, Trần Vân Đông nghe vậy cũng liên tục gật đầu xác nhận.
...
Trần Trường Xuân sau khi mua chút quà vặt cho Trần Vân Đông liền trở về khách điếm, nhưng khi bước đến trước đại môn, hắn liền nghe những giọng nói, nhưng lời lẽ của đám chó săn Triệu Bá, trong đầu vô thức loé lên năm chữ.
Bổn toạ là giò heo ?
Mà sau khi bốn chữ này lướt qua, nội tâm hắn cũng hoá thành phẫn nộ khi bước vào chính sảnh, nhìn thấy mẫu tử của Tô Minh Nguyệ đang bị đám người vây quanh, mẫu tử bốn người thân đầy v·ết t·hương.
Lại nhìn đám người đang người đang đứng chỉ trỏ nói nói, cười cười tựa như đang chơi trò mèo vờn chuột.
Trần gia chủ ánh mắt tràn ngập sát khí, thần sắc băng lãnh.
Từ trong hệ thống lấy ra trường thương.
...
Mà ngay lúc Trần Trường Xuân lấy ra trường thương thì Triệu Bá cùng đám chó săn cũng không còn kiên nhẫn, có bốn tên trong đám người sau khi nhận lệnh của Triệu Bá đã ngay lập tức bước ra, xếp thành hàng ngang tựa như đao phủ trên trảm đầu đài, tay rút ra đao kiếm hướng về cánh tay mẫu tử Tô Minh Nguyệt chém xuống, dự định chém rớt cánh tay của bọn họ, sau đó lại tiếp tục t·ra t·ấn ép cung.
Có điều, ngay lúc bốn thanh đao kiếm sắp chạm vào da thịt của mẫu từ Tô Minh Nguyệt thì lại có một thanh trường thương xé gió mà bay tới, tựa như xiên thịt mũi thương đâm xuyên yết hầu của bốn gã đang đứng thành hàng ngang.
Phốc ! Phốc ! Phốc ! Phốc.
Bốn thanh âm da thịt bị mũi thương đâm xuyên vang lên, bốn gã này cảm nhận được cổ của mình có thêm một thanh trường thường thì đưa tay lên sờ, nhưng chưa chạm tới đã ngã xuống đất, hít thở không nhiều, mắt thấy sống không được bao lâu.
Cũng đúng như vậy, bọn hắn đã rất nhanh liền c·hết hoá thành bốn bộ t·hi t·hể.
Mà ngay lúc bốn kẻ này ngã xuống, một thanh âm phẫn nộ tựa như là muốn phần thiên cũng đúng lúc vang lên :
" Các ngươi muốn c·hết ! "
Đồng thời một thân ảnh từ xa lao đến quay lưng về phía mẫu tử Tô Minh Nguyệt. mặt đối mặt, mắt đối mắt với Triệu Bá cùng đám chó săn của hắn.
....
Chú thích : Giò heo chính là một thuật ngữ mạng bên Trung Quốc, dùng để ám chỉ nhân vật chính.
Thật ra thì theo tác biết chuẩn xác hơn thì gọi là Chân Heo nhưng để gần gũi cùng với gây cười nên Tác đã đổi thành giò heo.