Dim Light

Chương 4




Tình trạng cơ thể rõ ràng đã mệt mỏi cực độ nhưng vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ được, Tạ Minh Lãng cuối cùng cũng được trải nghiệm triệt để một lần. Sau khi cậu chỉnh xong tấm ảnh cuối cùng cần gửi về tòa soạn hôm đó, cảm thấy cả người như mất hết sức lực, mắt thì xót vô cùng, chân tay cũng mệt mỏi, đầu óc trì trệ như nhét bông trong người vậy. Nhưng chờ tới khi cậu tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đánh một giấc thì lại bất ngờ chán nản phát hiện ra rằng dù nuôi dưỡng cảm giác buồn ngủ tới đâu thì đều không thể thực sự ngủ được.



Cậu cứ nửa tỉnh nửa mê mơ mơ hồ hồ như vậy cho tới khi bỗng có người đập ầm ĩ cửa phòng cậu: “Minh Lãng, đừng ngủ nữa, chúng ta ra ngoài uống rượu đi!”



Cậu giật mình ngồi bật dậy. Trong phòng vẫn chỉ có một mình cậu nhưng tiếng đập cửa kia chắc chắn không phải ảo giác.



Cậu sợ tiếng đập cửa này sẽ khiến người khác có ý kiến, vội nhào ra mở cửa. Chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, một đám người nhào vào, không giải thích gì kéo cậu ra ngoài đi quẩy đêm, chúc mừng nhiệm vụ lần thuận lợi hoàn thành. Tạ Minh Lãng đã mệt muốn chết, ban đầu nói không muốn đi, nhưng đám người tới cũng lòng dạ sắt đá. Cứ lằng nhằng vậy một lúc lâu, thấy tiếp tục ầm ĩ nữa thì đến nóc nhà cũng bay mất, Tạ Minh Lãng chẳng còn cách nào khác đành thay đồ rồi đi theo bọn họ.



Tới quan bar thì phát hiện ồn ào không chịu nổi. Đầu Tạ Minh Lãng vốn đã đau, ngồi một lúc lại có chiều hướng xấu đi. Cậu nhịn thêm chút, thấy bạn bè đều đang vui đùa hoàn toàn không để ý đến mình thì liền nói một tiếng với người pha chế ở quầy bar rồi lẻn đi ra ngoài.



Ra tới cửa bị gió đêm cuối thu tạt vào đầu. Tạ Minh Lãng hít thở sâu một hơi, giống như làm vậy là có thể khiến mùi rượu, mùi thuốc lá và cả thứ mùi quái dị không biết có phải từ thuốc cấm nào đó vừa buộc phải hít vào trong quán bar đẩy ra ngoài. Cậu lắc đầu, ảo não phát hiện ra sau vụ náo loạn này, cảm giác buồn ngủ mỏng manh đã hòa tan theo mây khói.



Tạ Minh Lãng cười khổ men theo đường cái đi về phía khách sạn, tính nhân đây thử lần cuối nuôi lại cảm giác buồn ngủ cho mình. Cậu đi ngang qua băng ghế mà đêm trước gặp Ngôn Thải ở đấy. Đúng lúc này có một cặp tình nhân trẻ tuổi đang ngồi đó ôm chặt lấy nhau, không biết đang trao cho nhau những lời tình yêu ngọt ngào tới nhường nào.



Cậu không khỏi bước nhanh hơn nhưng rồi nhận ra không biết từ lúc nào, nơi cuối tầm nhìn có một bóng người khác. Tạ Minh Lãng theo thói quen cúi đầu nhìn đồng hồ. Suy nghĩ đầu tiên là lại một kẻ đáng thương mất ngủ giống cậu, nửa đêm ra đường đi dạo. Nhưng tới khi khoảng cách giữa hai người dần dần kéo gần lại, cậu vội vàng phủ định kết luận ban đầu.



Càng nhìn lại càng thấy giống. Cảm giác này khiến Tạ Minh Lãng ngược lại có chút do dự. Nhưng rồi nghĩ nếu giờ quay đầu bỏ đi thì không khỏi có vẻ cố ý, cậu đành không thể không kiên trì tiếp tục đi tiếp. Khoảng cách giữa hai người ngày một gần. Tạ Minh Lãng lúc này lại có chút không dám xác nhận. Ngay khi cậu vừa tự an ủi bản thân rằng người này tuyệt đối không thể là Ngôn Thải, bóng người vừa cao vừa gầy bỗng dừng lại cách đó mấy mét, ở trong bóng đêm không nhìn rõ sắc mặt nhưng giọng điệu thì lại u ám vô cùng: “Anh đủ rồi đấy Cát….. Sao lại là cậu?”



Giọng điệu nửa câu sau biến đổi, thật sự có vẻ kinh ngạc. Tạ Minh Lãng thấy người trước mặt hơi quay người, ban đầu cũng có chút kinh ngạc, nghe thấy chính xác là giọng Ngôn Thải, trong lòng thầm kêu khổ một tiếng rồi nhanh chóng lên tiếng: “Tôi bị bạn kéo tới bar chơi đêm, chịu không nổi nữa nên quay về. Không ngờ lại gặp được anh.”



Thái độ Ngôn Thải đã khôi phục lại như thường, giọng điệu có chút ý cười: “Quả nhiên kiểu gì cũng gặp được cậu.”



Tạ Minh Lãng cười ngượng: “Thành phố nhỏ…..”



Ngôn Thải tiến lên hai bước. Tạ Minh Lãng lúc này mới nhìn rõ thấy anh không mặc bộ lễ phục như lúc tham dự lễ trao giải mà đã đổi qua một chiếc áo len sẫm màu, trông thoải mái mà an nhàn.



Tạ Minh Lãng vội tìm chủ đề: “Tiệc tối kết thúc sớm vậy à? Không phải theo truyền thống đều tổ chức tới nửa đêm sao?”



Ngôn Thải im lặng trong chốc lát: “Năm nay tôi không rõ, tôi không đi.”



Câu trả lời của anh tự nhiên vô cùng, khiến Tạ Minh Lãng ban đầu còn không kịp có phản ứng gì, mãi tới khi nghe rõ thì người không thoải mái lại là cậu: “À….. Hóa ra không đi. Ừm…..”



Ngôn Thái lúc này thật sự bật cười: “Giờ cậu tính đi đâu vậy?”



“Về khách sạn.”



Không có gì để nói tiếp, Ngôn Thải tiếp tục đi về trước. Vì nguyên tắc lịch sự, Tạ Minh Lãng bước nhanh vài bước để đi sóng vai cạnh Ngôn Thải nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, chỉ là không nói gì với nhau.



Khi thấy sắp tới khách sạn sang trọng nối tiếng nhất thành phố này, Ngôn Thải bước chậm lại, nơi đáy mắt từ từ hiện lên ý cười. Anh đề nghị với Tạ Minh Lãng cả quảng đường rồi chỉ chăm chú quan sát anh: “Nếu cậu không buồn ngủ thì cùng làm một chén.”



Có lẽ dây thần kinh đã tê liệt hoàn toàn vì quá mức mệt mỏi, hoặc có lẽ chẳng qua vì nụ cười kia, Tạ Minh Lãng thậm chí còn chẳng suy nghĩ xem những gì có thể xảy ra sau lời mời này, không chút do dự đã gật đầu: “Không vấn đề gì.”



Họ ngồi trong quầy bar uống với nhau mấy chén. Tạ Minh Lãng đã ngà ngà say, trong mơ màng nghe thấy lời đề nghị “Lên tầng uống tiếp đi” điềm nhiên như không của Ngôn Thải, cũng chẳng phản đối, chân trái đá chân phải đi theo anh vào thang máy.



Tiến vào buồng thang máy không có ai khác, giây phút Ngôn Thải ấn nút thang, Tạ Minh Lãng dường như bừng tỉnh. Cậu bỗng nhận ra mọi chuyện đang phát triển theo hướng mình không thể kiểm soát được. Tạ Minh Lãng soi bóng mình trong mặt gương trong thang máy. Đôi mắt dần đỏ cùng khuôn mặt ửng hồng, bộ dạng mệt nhọc không thể che giấu. So sánh với khuôn mặt còn lại xuất hiện trong gương thì quả thực rất khó coi.



Cảm nhận thấy một bàn tay chợt vươn tới, Tạ Minh Lãng theo bản năng lùi ra sau một bước, căng thẳng nhìn Ngôn Thải. Nhưng Ngôn Thải đưa tay ra chỉ để ấn thang máy, tay áo như có như không chạm lướt qua mặt Tạ Minh Lãng. Nơi chạm phải hình như nóng hơn trước.



Vì từ trong tiềm thức cảm thấy bất an, Tạ Minh Lãng trở nên do dự, lên tiếng: “Hôm nay uống nhiều quá rồi, không uống tiếp được nữa, tôi vẫn nên về thôi.”



Ngôi Thải cười cười nhìn cậu: “Cậu về đâu?”



Câu này như hỏi thừa. Tạ Minh Lãng lại thành thật đáp: “Về khách sạn.”



“Cũng chỉ là một chiếc giường mà thôi, ngủ đâu chẳng là ngủ.”



Tạ Minh Lãng hoảng hốt vội quay đầu lại nhìn Ngôn Thải. Người phía sau không hiểu sao dường như biến thành mấy bóng chồng trước mắt cậu, hình như càng lúc càng ép sát lại. Cậu thầm thấy không ổn nhưng tay chân lại không còn sức. Dường như chỉ trong một chớp mắt, Ngôn Thải đã đỡ lấy cậu, vẫn nguyên một nụ cười, thong thả nói: “Cậu uống nhiều quá rồi, đứng cũng không vững nữa.”



Bàn tay không cầm gì của Tạ Minh Lãng chống lên vách thang máy, gượng gạo cười nói: “Thế nên tôi mới bảo say rồi. Cảm ơn anh vừa rồi đã đỡ tôi, cứ tiếp thế này thì xấu hổ lắm. Tôi thật sự phải về đây.”



Thang máy lúc này đã tới tầng được chỉ định. Cửa thang mở ra, Ngôn Thải không chút dấu vết dẫn Tạ Minh Lãng bước ra khỏi thang máy. Cánh tay anh rắn chắc mạnh mẽ, vẫn giữ nguyên tư thế dìu đỡ trong sáng. Nhưng khi anh nói, mỗi tiếng đều kề sát bên tai: “Đúng là bé ngoan.”



Trong lời nói mang ý trêu chọc rất rõ ràng. Nhưng Tạ Minh Lãng vừa say vừa mệt, cơ bản không nghĩ ra được lời nào để đáp lại, tuy trong lòng cứ có một tiếng nói nhắc đi nhắc lại rằng “Rời khỏi đây, mau rời khỏi đây”, nhưng cơ thể thì không động đẩy nổi.



“Anh…..”



Cậu chẳng thấy rõ sắc mặt của Ngôn Thải nữa. Tất cả dường như đều bị ánh sáng hút lấy, biến thành những cái bóng ùn ùn kéo tới. Cậu không biết nên làm gì, chỉ cố gắng mở to mắt, muốn nhìn kỹ tất cả, nghe kỹ tất cả để rồi có nhận định chính xác.



Nhưng Ngôn Thải chẳng để cậu có cơ hội ấy. Tay anh vòng ra sau lưng Tạ Minh Lãng, cơ thể cậu ngoan ngoãn đến bất ngờ. Trước lúc bắt đầu hôn, Ngôn Thải một lần nữa mỉm cười: “Sao phải lừa dối chính mình chứ.”





Hơi ấm nụ hôn mang lại khiến Tạ Minh Lãng trong khoảnh khắc ngắn ngủi quên mất phải phản ứng, mà đợi tới lúc cậu phản ứng lại thì tình hình đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu. Nhưng cậu cũng nhớ mong sự thân mật lâu rồi không được cảm nhận cùng chút đau do hít thở không thông này. Cơ thể ấm lên vì mem rượu theo từng nụ hôn kéo từ đầu môi tới cánh cổ cũng dần dần nóng rực, giống như dòng máu trong người cũng đang chực sôi trào.



Có một giây Tạ Minh Lãng đã nghĩ vẫn nên nhanh rời khỏi đây thôi, thêm một bước nữa là xong đời đó.



Nhưng rồi giây tiếp theo, những mớn trớn quấn quít đã khơi gợi một vài ký ức bị cậu chôn sâu trong lòng, cậu không thể không buông vũ khí đầu hàng. Mà sau đó cậu còn dứt khoát tiến thêm một nước, bàn tay run rẩy vòng qua chạm vào phần ót cũng ướt mồ hôi của người kia.



Lối đi trống trải hút gió. Lúc Tạ Minh Lãng bị gió thổi lạnh, cuối cùng cũng tỉnh táo lại đôi chút từ cơn mê mơ màng giống như tự mình buông thả này. Tay cậu đặt bên mặt Ngôn Thải, trán tựa trán, là loại cảm giác quen thuộc cùng thân mật dễ gây hiểu lầm. Cậu cảm thấy tay Ngôn Thải từ sau lưng luồn vào trong áo cậu. Lòng bàn tay nóng như đòi mạng. Tạ Minh Lãng miệng lưỡi khô khốc hỏi: “Anh tính đứng mãi ở hành lang này tới bao giờ?”



Ngôn Thải khẽ cười: “Xem ra chúng ta làm nóng người xong rồi.”



Tiếng nước chảy có quy luật truyền tới tai Tạ Minh Lãng, cậu cuối cùng cũng giãy mình thoát khỏi vòng tay êm ái của thần ngủ. Đệm giường mềm mại mà ấm áp, cậu vùi mình trong đó chẳng muốn động đậy dù chỉ là một ngón tay.



Có điều sau phút thất thần ngắn ngủi, đầu cậu lại đau, thực tại lại ập về trong thoáng chốc. Tạ Minh Lãng nặng nề xoay người, cố gắng tính ngồi dậy. Đầu cậu đau âm ỉ, xương khớp tê nhức, tay chân mất sức. Đây là di chứng điển hình của sự kết hợp giữa mệt mỏi tích tụ, say rượu quá mức cùng hoạt động tình dục buông thả.



Sờ thấy ly nước trên tủ đầu giương, Tạ Minh Lãng cầm lấy uống một hớp lớn, không bất ngờ thì thấy tay mình run bần bật. Cậu bất đắc dĩ thở dài rồi lại chui vào trong chăn, cũng đồng thời bắt đầu quan sát căn phòng mà tối qua cậu chẳng có thời gian đến nhìn kỹ này.



Sau khi đưa ra được kết luận rằng “Khách sạn thì chỗ nào cũng na ná nhau, có mức độ xa hoa là tăng gấp mấy lần thôi”, cửa phòng tắm truyền tới tiếng động, Ngôn Thải từ trong bước ra.



Hai người rất bình tĩnh chào nhau một tiếng. Ngôn Thải lau mái tóc ướt rồi hỏi: “Sao dậy sớm vậy?”



“Cả tuần nay hôm nào cũng phải dậy sớm để giành chỗ, đã quen rồi.”



Tạ Minh Lãng nhìn cơ thể Ngôn Thải, phản ứng đầu tiên là dưới con mắt của một “nhiếp ảnh gia” – dáng người cân xứng, tỉ lệ cực chuẩn, chụp ảnh nude thì không biết hợp tới mức nào.



Cậu nhìn chăm chú vậy khiến Ngôn Thải không khỏi bật cười. Anh ngồi xuống bên giường, không nói gì, cũng chỉ nhìn cậu. Tạ Minh Lãng giật mình, vội vàng dời tầm mắt, cũng chẳng để ý vành tai mình đã đỏ ứng, chỉ tỏ vẻ như không có chuyện gì mà nói: “Dáng người rất đẹp. Thật mong sau này có cơ hội để chụp một bộ ảnh cho anh.”



Ngôn Thải vẫn cười: “Ở “Screen” thì hình như không có cơ hội rồi.”



Cuộc nói chuyện ngắn ngủi này đã khiến Tạ Minh Lãng thực sự quay trở về thực tại. Đây không phải chuyện gặp người lạ ở quán bar, dây dưa một đêm xong ai đi đường người đấy, không còn liên hệ. Cậu còn phải làm việc, cùng có nghĩa sẽ có ngày phải gặp mặt người đàn ông bên cạnh, thậm chí có khi còn hợp tác….



Tạ Minh Lãng từ chối suy nghĩ phức tạp hơn về vấn đề này. Cậu hít sâu một hơi, cũng mỉm cười: “Nhưng trong thời gian này tôi cũng không tính đi ăn máng khác. Thôi chỉ đành coi đây như mục tiêu phấn đấu trong tương lai.”



Ngôn Thải nhìn cậu một chút, nói: “Em nói tôi…..”



Lời vừa ra khỏi miệng đã bị tiếng mở cửa cắt ngang. Giây phút Tạ Minh Lãng nghe thấy tiếng động cả người cứng đờ, hoàn toàn không nghĩ ra ai lại có thể đến vào lúc này. Cậu thấy Ngôn Thải cũng nhíu máy, lúc này mới hiểu ra, đây cũng ngoài dự liệu của anh.



Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Ngôn Thải trước tiên ấn vai Tạ Minh Lãng xuống, ý bảo cậu đừng động đậy rồi mới nói: “Tôi nhớ tôi đã treo biển ‘Xin đừng làm phiền’ trước cửa rồi.”



Cát Hoài đi vào, ánh mặt lạnh như băng quét qua người Tạ Minh Lãng làm cậu nhất thời rét cóng. Nhưng y cũng chẳng quan tâm tới Tạ Minh Lãng, chỉ nói với Ngôn Thải: “Anh giỏi lắm. Bây giờ còn dẫn hẳn phóng viên về. Muốn tin xấu bùng nổ thì cũng không cần trực tiếp vậy.”



Ngôn Thải cũng sẩm mặt: “Tôi cứ nghĩ người quản lý là để xử lý mấy việc này. Hóa ra anh còn kiêm cả chức giáo viên đạo đức. Giỏi quá rồi, một phần lương hai phần việc, cũng vất vả quá rồi.”



“Chúng ta có thể tiếp tục tranh cãi trước mặt cậu ta, để rồi từ sáng mai trở đi các tạp chí giải trí coi như không thiếu tiêu đề cho cả tháng trời rồi.” Cát Hoài kéo ghế ra ngồi.



Ngôn Thải vẫn không thay đổi: “Người làm mọi thứ trở nên xấu xí không phải là anh sao? Nếu tôi là anh thì đã chẳng đi vào, hoặc ít nhất cũng sẽ lẳng lặng mà đi ra.”



Sắc mặt Cát Hoài càng lúc càng u ám. Y trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Được. Vấn đề này sau này chúng ta bàn tiếp.”



Nói xong, y vẫn ngồi đó bất động. Tạ Minh Lãng có tiếp tục giả ngốc cũng hiểu đây là ý gì. Cảm giác này thực sự rất khó chịu, nhưng còn chưa kịp tỏ ý gì, Ngôn Thải đã giành trước lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh tới lạ: “Anh là gì của tôi?”



Anh là đang hỏi Cát Hoài.



Căn phòng chìm trong sự im ắng nghẹt thở, nhiệt độ cũng như bị hạ thấp. Trong bầu không khí ấy, Cát Hoài vẫn luôn cúi đầu ngồi bên cạnh cuối cùng không biết sau bao lâu mới đứng lên, rất bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi.”



Rất lâu sau khi Cát Hoài rời đi, trong phòng không ai lên tiếng. Trải qua sự việc vừa rồi, xâu chuỗi với những gì từng nghe từng thấy lúc trước, Tạ Minh Lãng như mơ hồ biết được điều gì đó, nhưng cậu không có chỗ để lên tiếng trong chuyện này. Im lặng thêm một lúc rồi cậu leo xuống giường, tỏ vẻ như không có gì mà vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.



Sau khi bước ra thì cũng trấn tĩnh hơn trước, có nhiều chuyện cậu đã vội vàng ngẫm qua một lượt lúc tắm rửa nhưng đa phần thì vẫn chưa thể đưa ra được kết luận.



Ngôn Thải lúc này đã thay xong quần áo. Anh thấy Tạ Minh Lãng quấn khăn tắm, có chút đăm chiêu bước ra thì không nhịn được bật cười: “Vừa rồi lúc cậu đang tắm tôi đã gọi xuống dưới kêu mang quần áo lên rồi.”



“Quần áo lúc trước là được, nếu không lúc về đồng nghiệp thấy lại phiền phức.” Tạ Minh Lãng cuống quít lắc đầu.



Ngôn Thải liếc mắt qua bộ đồ Tạ Minh Lãng mặc tới đây: “Cậu tính mặc về thế nào?”



Ánh mắt đầy ám muội này lại khiến mặt Tạ Minh Lãng một lần nữa đỏ bừng nhưng ngoài miệng vẫn không chịu từ bỏ: “Áo khoác cũng không sao….”



“Tùy cậu vậy.”




Cậu sấy tóc, thay quần áo, lúc bước ra đã chuẩn bị tạm biệt. Lúc này đây, hai người thậm chí còn bình tĩnh bắt tay. Mấy tiếng vừa qua cùng hơi thở phảng phất mùi khói thuốc lẫn vị men rượu, tất cả đều tan biến không còn chút dấu tích dưới ánh mặt trời.



“Hôm nay cậu đi à?” Ngôn Thải tùy tiện hỏi một câu.



“Ừ, chuyến bay tối nay.”



“Tôi cũng đi chuyến đó.”



“À. Rất nhiều người đều rời đi trên chuyến bay ấy.”



“Vậy à.”



“Lễ hội điện ảnh kết thúc rồi nhưng công việc vẫn chưa kết thúc. Tạm biệt, Ngôn Thải.”



“Tạm biệt.”



Tạ Minh Lãng bước ra khỏi phòng, cánh cửa đằng sau đóng lại, chỉ phát ra tiếng động rất khẽ.



Cậu cuối cùng đã có thể tháo xuống nụ cười ngụy trang cứng đờ lúc tạm biệt rồi.



Sau khi Tạ Minh Lãng quay về quả nhiên bị cả nhóm đồng nghiệp tra hỏi. Tạ Minh Lãng chỉ nói chạm mặt một người bạn lâu ngày không gặp nên hai người ôn lại chuyện cũ cả một đêm, ăn sáng xong mới quay về. Nét mặt cậu lúc nói mấy câu này thành khẩn vô cùng, mà với mọi người thì Tạ Minh Lãng xưa nay luôn là một cậu thanh niên đứng đắn ngoan ngoãn nên chẳng ai nghi ngờ lý do cậu đưa ra này, chỉ cười lớn nói, “Bọn tôi còn tưởng có chị đẹp nào nhìn trúng cậu, lừa cậu chạy mất rồi chứ”, xong rồi cũng coi như hết chuyện.



Ngày thứ hai sau khi về tòa soạn bắt đầu lại công việc bình thường, Tạ Minh Lãng một lần nữa nhận được bưu kiện gửi phát nhanh không có thông tin người gửi. Từ sau Lễ hội điện ảnh, cậu bắt đầu đọc tạp chí giải trí. Hôm đó vừa hay thấy tin “Ngôn Thải hủy hợp đồng với người quản lý lâu năm”, cậu không đọc kỹ tiếp, cúi đầu nhìn tấm vé xem kịch hàng ghế S cho xuất chiếu 7h30 tối hôm đó, một nụ cười khổ không kìm được hiện lên trên môi.



Vé xem kịch chỉ có một tấm, Tạ Minh Lãng chỉ có thể đi xem một mình. Lúc đi qua quầy vé còn thấy biển thông báo [Suất diễn hôm nay hết vé] nhưng lại không có cảnh mấy cô nhóc chen chúc đứng đợi vé. Những ai có vé đều trật tự xếp hàng vào rạp, thi thoảng có người còn nhỏ tiếng thảo luận xem Trình Hiểu diễn vai của Ngôn Thải sẽ có cảm giác gì.



Vị trí lần này gần lối đi, cậu vào ghế một lúc lâu thấy hai bên vẫn còn trống. Ngay lúc cậu đang nghĩ sao lần nào mình đi xem kịch bên cạnh cũng có chỗ trống thì một bóng người đổ về phía cậu. Cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, người tới đã lên tiếng trước: “Làm phiền cho đi nhờ một chút.”



Tạ Minh Lãng nhìn rất rõ, hơi nhíu mày. Người kia thì cười, tháo kính đen xuống, hàng lông mày vẫn bị che dưới mũ: “Cậu rốt cục vẫn tới.”



“Nếu không lại tiếc tấm vé này.”



Giữa lúc nói chuyên, ánh đèn mờ dần. Ngôn Thải ngồi xuống, thuận tay cởi mũ ra. Tạ Minh Lãng thấy thế, không nhìn được nói: “Vào rạp hát còn đeo kính đen, anh thật sự không phải muốn người ta nhận ra anh đấy chứ?”



Ngôn Thải nghe thấy ý trêu chọc trong lời nói, cũng cười cười rồi nhỏ giọng đáp: “Thế nên tôi phải nhanh chóng tháo xuống, cũng vì sợ nhân viên phục vụ tới hỏi xem tôi có cần hỗ trợ cho người khiếm thị không đó.”



Hơn hai tiếng đồng hồ tiếp theo, Tạ Minh Lãng được thấy một Molina hoàn toàn khác biệt so với màn biểu diễn của Ngôn Thải. Molina của Trịnh Hiểu mang một nỗi bi thương khó nói dù từ đầu tới cuối vẫn luôn tươi cười. Cách anh ta diễn giống hệt một kẻ tù tội, mỗi động tác đều lão luyện mà nề nếp. Anh ta chỉnh ga giường tới mức quá ngay ngắn, động tác rót nước thì thuần thục cực kỳ, cứ như đã sống trong môi trường tồi tệ này quá lâu nên đã hoàn toàn thích ứng được rồi. Quan trọng hơn nữa là, Trịnh Hiểu từ đầu đến cuối đều truyền đạt tới cho người xem một thông điệp: Anh ta là một gã đàn ông thật lòng muốn được mọi người coi như “đàn bà”. Cùng là cảm giác nữ tính, cách biểu diễn của Ngôn Thải từ đầu tới cuối đều mang hơi hướng quyến rũ, Trịnh Hiểu lại xử lý rất tự nhiên như nước chảy theo dòng. Mỗi cử chỉ của anh ta, mọi sự quan tâm an ủi, kể cả đoạn bộc phát bật khóc cuối cùng đều mang phong cách nữ giới, chỉ là mượn thể xác đàn ông để truyền đạt ra mà thôi. Anh ta chẳng biết gì về chính trị, mà cũng đâu hứng thú. Từng câu chuyện anh ta kể đều là đang dệt lười, kéo người đàn ông ngoài lưới từ từ sa chân vào đó.



Anh ta bản chất đang diễn một nhân vật nữ.



Tới lúc nghỉ giải lao giữa buổi diễn, Tạ Minh Lãng mới nhớ ra Ngôn Thải ngồi bên cạnh mình. Cậu không rõ Ngôn Thải đối diện với màn diễn xuất như này sẽ có phản ứng gì nên rất cẩn thận liếc qua anh.



Cảm nhận thấy ánh mắt của Tạ Minh Lãng, Ngôn Thải quay mặt qua. Anh vẫn luôn cười, lần này cũng không ngoại lệ: “Diễn rất hay, có phải không?”



Đợi kha khá người xung quanh đi bớt ra ngoài, Tạ Minh Lãng mới nhỏ giọng nói: “Cách diễn của anh ta hoàn toàn không giống. Rất có sức cuốn hút, rất đẹp.”




Ngôn Thải nghe vậy, ý cười lại sâu thêm, khẽ gật đầu rồi cúi xuống đọc quyển giới thiệu chương trình, nói: “Tôi lần đầu xem cái này. Người chụp ảnh này hơi kém, có mấy tấm vốn không phải thế này.”



Nửa sau vở kịch, Tạ Minh Lãng vốn thi thoảng lại nhìn Ngôn Thải một chút, xem phản ứng của anh, nhưng rồi theo sự phát triển của tình tiết vở kịch, cậu xem tới mê mẩn, chẳng rảnh để quan tâm những thứ khác nữa. Lúc diễn tới đoạn hai nhân vật chia tay, ôm lấy nhau nhảy một điệu Jazz, hai mắt Tạ Minh Lãng không hiểu sau lại nóng lên, hơi quay qua tính hỏi: “Anh ta thật ra cũng biết lần này ra ngoài là không thể sống tiếp nhỉ.”



Nhưng giây phút quay đầu ấy, cậu thấy Ngôn Thải cau mày, bất chợt lời muốn nói nghẹn lại trong họng, không thể nói ra.



Sau khi vở kịch kết thúc, Ngôn Thải ngay từ lần đầu diễn viên ra chào cảm ơn đã đứng lên định rời đi. Lúc anh đi ra thì vỗ vai Tạ Minh Lãng, khẽ nói: “Đi thôi.”



Đối mặt với lời mời này, Tạ Minh Lãng chỉ do dự một chút rồi vẫn đứng lên theo anh ra ngoài.



Lúc hai người ra tới bên ngoài, những khán giả khác hầu như đều còn trong rạp hát. Quảng trường nhỏ ngoài rạp rộng thênh thang. Ngôn Thải nhìn Tạ Minh Lãng: “Cậu ăn tối chưa?”



“Chưa.”



“Vừa hay, chúng ta đi thôi.”



Tạ Minh Lãng nghe thấy không ổn: “Đi đâu?”



“Đi ăn tối.”



Anh trả lời như thể đó là điều tất nhiên. Tạ Minh Lãng nghe vậy, theo bản năng từ chối: “Không….. tôi….”




Ngôn Thải khẽ cười: “Cậu vẫn đang sợ.”



“Không phải sợ…..”



“Được rồi, người khác sắp ra rồi, vẫn nên sớm đi thôi.” Ngôn Thải không cho Tạ Minh Lãng có cơ hội nào khác để từ chối.



Ngôn Thải lái xe đưa Tạ Minh Lãng tới một nhà hàng ở nơi khá hẻo lánh. Đã sớm quá giờ cơm tối, trong nhà hàng chẳng có mấy người, nhưng khi nhân viên phục vụ nhìn thấy Ngôn Thải, lập tức qua chào hỏi có vẻ như rất thân quen: “Anh Ngôn, lâu lắm rồi không thấy anh ghé.”



Nói xong liền quen đường quen lối dẫn Ngôn Thải với Tạ Minh Lãng vào bàn, rồi nhẹ nhàng rời đi, để hai người họ lại một góc yên tĩnh.



Trước lúc gọi món, Tạ Minh Lãng cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng: “Tôi chỉ không hiểu.”



“Hmm?” Ngôn Thải lật thực đơn, thuận miệng đáp một tiếng.



“Vì sao lại tặng tôi vé xem kịch hôm nay?” Cậu hỏi ra vấn đề có lẽ dễ trả lời nhất trong chuỗi dài những nghi vấn của mình.



“Vì tôi không muốn đi xem kịch một mình.”



“Nhưng….”



“Nếu cậu muốn hỏi vì sao lại là cậu, thì đó là vì cậu là người duy nhất dạo gần đây tôi quen không phải diễn viên mà khi nói mấy lời xã giao vẫn giữ được nét mặt chân thành. Vì thế tôi nghĩ xem xong kịch, nếu cậu có an ủi thì vẫn cảm thấy đáng tin hơn chút.”



Tạ Minh Lãng nghe vậy thì không biết nói gì, cũng không biết lời này có đáng tin hay không. Ngôn Thải xem xong thực đơn, ngẩng đầu lên: “Tối ăn đồ thanh đạm chút nhé?”



“Tôi cũng không hiểu sao giờ tôi lại ngồi ở đây.”



“Vì cậu không cách nào từ chối tôi được.”



Câu này thì nói đúng thật. Tạ Minh Lãng nghĩ thấy có chút thất bại.



Ngôn Thải lại tiếp: “Nếu giờ cũng không từ chối, vậy tại sao không ăn một bữa thật ngon miệng. Hay là ăn một bữa với tôi là một việc rất khủng bố.”



“Không, chỉ là nói dưới góc độ một người mới gặp tôi có vài lần, anh cũng quá mất cảnh giác rồi.”



Nghe ra sự nghi hoặc trong lời này của Tạ Minh Lãng, Ngôn Thải ngước mắt, hỏi ngược lại cậu: “Vậy tôi nên như nào?’



“Anh hẳn rất có kinh nghiệm với phóng viên rồi.”



“Ồ, hóa ra cậu đang trong tư cách phóng viên đi xem kịch với tôi, rồi còn ngồi ăn cơm cùng nhau. Tiếp đây, với danh nghĩa là một phóng viên, cậu còn chuẩn bị làm gì nữa?”



Tạ Minh Lãng trước giờ không biết Ngôn Thải lại là một người mồm mép như vậy, nghe xong anh nói thì ngẩn người, không biết nên đáp sao.



Thấy vậy, Ngôn Thải lại nở nụ cười, giọng điệu cũng dịu lại: “Tôi chỉ muốn tìm một người trẻ tuổi thú vị đi xem kịch thôi. Tôi cũng không thích ăn cơm một mình, mà vừa hay tôi thích ảnh chụp của cậu, là như vậy đó. Được rồi, chúng ta gọi món được chưa?”



Cậu đương nhiên vẫn còn vô số điều hoài nghi, chỉ là Tạ Minh Lãng chán nản nhận ra, khi đối mặt với Ngôn Thải, cậu hoàn toàn không có sức chống cự.



Lúc ăn tối Tạ Minh Lãng có uống chút rượu, bắt đầu không khống chế được mà nói nhiều hơn. Cậu chưa hẳn là say, Ngôn Thải cũng rất hiểu điều này, hơn nữa hình như còn cảm thấy như vậy thú vị nên cố tình gợi chuyện để cậu nói.



Chủ đề câu chuyện không thể tránh được lại quay về “Nụ hôn nữ nhền nhện”.



Tạ Minh Lãng bỗng nhớ tới cuộc nói chuyện của bọn họ vào lần gặp Vệ Khả tại nhà hàng kia. Có những chuyện lúc đó cậu không hiểu, như hôm nay lại có ý kiến khác: “Lần đầu bọn tôi đi coi anh diễn kịch có gặp một người. Cậu ta nói, vai diễn của anh với Trịnh Hiểu đáng nhẽ ra nên đổi cho nhau. Vì chuyện này ban đầu Phan Phi Phi còn cãi vã với cậu ta, giờ xem ra đúng là vậy.”



Ngôn Thải nghe thấy lời này vẫn rất bình tĩnh nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói: “Vai diễn đó hẳn nên để cho Trịnh Hiểu, chỉ là tôi đã già tới mức không thể diễn vai Valentin rồi.”



Tạ Minh Lãng cười hì hì nhìn anh, giống như muốn tìm thấy chút gì đó không thật lòng. Ngôn Thải chẳng qua mới đầu ba mươi, lại còn được thời, có thể nói là đang trong thời kỳ hoàng kim của nhan sắc đàn ông. Nhưng lời này của anh cũng không phải giả. Dù có sáng chói đến mức nào, anh cũng đã sớm bước qua những năm tháng có thể diễn vai thanh niên trẻ trung nhiệt huyết.



Tạ Minh Lãng hơi lắc đầu: “Cái này không liên quan tới tuổi tác. Chỉ là những xúc mạnh liệt mà vai diễn này cần phải có, anh đã không cần nữa rồi. Việc gì phải diễn một vai mà tất cả những phẩm chất riêng đều là những thứ anh không cần? Còn nữa, Trịnh Hiểu với anh khác nhau ở chỗ, anh ta đang diễn một người phụ nữ, còn anh diễn chẳng qua là một người đàn ông đồng tính. Anh ta chịu ít sự gò bó hơn, tất nhiên diễn cũng sẽ tự nhiên hơn. Về phần anh….”



Cậu ngừng lại một lúc, vì nhớ ra gì đó mà không khỏi bật cười: “Tự mình phơi sáng trước mặt bao nhiêu người bằng cách đó có cảm giác thế nào? Anh rõ ràng có thể chọn một vai diễn khác.”



(phơi sáng: thuật ngữ nhiếp ảnh. Chụp phơi sáng là việc người thợ chụp ảnh cố tình điều chỉnh thời gian của màn trập kéo dài thời gian của nó thêm vài giây, nhằm mục đích lấy ánh sáng vào nhiều hơn. Ở đây ý nói Ngôn Thải cố tình diễn vở kịch này là vì muốn bóc trần giới tính thật của mình trước mọi người)



Lần này Ngôn Thải trầm ngâm một lúc lâu, chờ tới khi anh lên tiếng lại chuyển câu chuyện sang chủ đề khác: “Tạ Minh Lãng, tương lai cậu muốn làm gì? Nhẽ nào tính làm ở tạp chí như “Screen” cả đời?’



Người trầm ngâm đổi thành Tạ Minh Lãng. Cậu cuối cùng vẫn cười nói: “Trong tình huống này bàn chuyện lý tưởng thì cũng quá không phù hợp rồi. Tôi quả thực không tính làm ở “Screen” cả đời, nhưng ít nhất bây giờ tôi vẫn rất thích công việc này cũng như cuộc sống trước mắt.”



Ngôn Thải cũng cười, ánh mắt sáng lên nhưng giọng nói lại hơi trầm xuống, nghe giống như đang mê hoặc lòng người: “Cậu không thiếu tài năng, lại còn trẻ tuổi. Đây là nguồn vốn vô hạn. Tôi có thể giúp cậu bước gần hơn tới lý tưởng của cậu.”