Cứu một mạng yêu hơn xây bảy tháp phù đồ
Ánh mắt Diệp Sanh hung ác, nhưng Đồ Sơn Cửu tự biết đuối lý, dứt khoát lắc mình biến hoá, hóa thành nguyên hình cáo lông đỏ, ghé vào trên giường, đuôi to phe phẩy, lỗ tai cụp xuống, thê lương kêu một tiếng "khéc khéc", dùng cặp mắt hồ ly ngập nước đáng thương vô cùng nhìn về phía Diệp Sanh.
"......!"
Nhìn thấy cảnh tượng từ người hóa cáo, Diệp Sanh cả kinh, tự thấy bản thân mình còn đáng thương hơn tiểu hồ ly, còn sợ hãi hơn nó nhiều......
Yêu quái! Đúng là yêu quái!
Cảm xúc của nàng đối với yêu quái chưa bao giờ mãnh liệt như giờ phút này!
Nhưng nàng cũng rất nhanh bình tĩnh lại, ít nhất, trước mắt không nguy hiểm đến tính mạng, có điều, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là lo nuôi thân mình trước, một ngày không ăn cơm, kêu cơm hộp còn phải chờ mấy chục phút, chờ một hồi không chừng mình lại té xỉu, chẳng bằng ra cửa ăn cơm tiệm cho xong.
Diệp Sanh không tính đếm xỉa đến con hồ ly kia, nàng rất tức giận, nàng giận ở chỗ, rõ ràng mình đã tụt đường huyết té xỉu, phàm là người có chút lương tâm đều sẽ cứu nàng, mà con hồ ly này, lại nhân lúc nàng bệnh, thọc luôn vào miệng nàng, hơn nữa...... Còn cưỡng ép nàng nuốt nguyên cây côn thịt to dài như vậy, nàng khó chịu đến rơi nước mắt, thậm chí sắp ngạt thở tới nơi, ấy vậy mà con hồ ly kia vẫn không thương tiếc chút nào, bắn tinh xong đã đời sung sướng mới giả mù sa mưa lại đây ôm ấp nàng an ủi, loại an ủi này, ai cần chứ?
Diệp Sanh rửa mặt thay quần áo xong, bước ra cửa, liếc tiểu hồ ly một cái không nói một lời, thoạt nhìn bộ dạng kia khá là suy yếu, đến lông lá cũng không được bóng bẩy mượt mà. Nhưng Diệp Sanh cũng chẳng thấy nàng đáng thương, ai mà thương nổi cái thứ yêu quái cưỡng gian mình, thậm chí còn muốn sút bay nàng ta, nhưng dù sao một con người như nàng cũng không dám đối nghịch thẳng mặt với loài yêu, chỉ có thể nhịn xuống nuốt giận, sập cửa rời đi.
Đồ Sơn Cửu chớp đôi mắt hồ ly nhìn bóng người dần xa, có chút rầu rĩ, xem ra "Chủ nhân" thật sự nổi giận rồi, tuy nói ngay từ đầu quả thật có xem con người vô dụng này là công cụ khôi phục yêu lực, thậm chí còn nghĩ dùng xong sẽ bỏ, dù sao một tróc yêu sư không có phép thuật thì có kết huyết khế cũng không thể nào hiệu lệnh yêu quái, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng lấy thân nuôi yêu, nhưng trông thấy nàng khóc thút thít lại không đành lòng.
Đồ Sơn Cửu nhớ tới tối hôm qua, sau khi nàng tỉnh lại, những yêu quái đã kết huyết khế đều đã bay đi, mà nàng sau khi do dự, cuối cùng cũng lập khế ước. Đến khi mình ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng hoàn toàn xa lạ.
Nàng cũng không biết mình đã ở trong hồ lô bao lâu, bên ngoài sớm đã thương hải tang điền*, xuất hiện rất nhiều điều nàng chưa bao giờ được thấy, duy nhất quen thuộc chính là loài người, cũng chính là Diệp Sanh, một thiếu nữ mang trong mình dòng máu tróc yêu sư.
*chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.
Nếu như ở một vùng đất dồi dào linh lực đủ chỗ tu hành, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt đất trời cũng có thể dần dần khôi phục yêu lực, nhưng lúc mới ra khỏi hồ lô, nàng liền phát hiện, chung quanh đây rất hiếm thấy những vật tự nhiên như dãy núi cỏ cây nước chảy, linh lực loãng, vô pháp hấp thụ, cũng chỉ còn tinh nguyên của Diệp Sanh là có thể giúp nàng nhanh chóng khôi phục.
Đồ Sơn Cửu nghĩ ngợi, quyết định tôn trọng ý kiến của Diệp Sanh, dù sao, trước mắt nàng chỉ có thể cậy nhờ Diệp Sanh. Thật vất vả mới hạ được quyết tâm, nhưng ngay sau đó, đột nhiên nàng cảm thấy ngực đau đớn, cái cảm giác đã quen thuộc từ lâu này, không ngờ tới...... Thế mà lại phát tác vào chính lúc này! Đồ Sơn Cửu vội hóa thành hình người ngồi dậy, bắt đầu thi pháp vận công chữa thương.
Nói về phía bên kia, Diệp Sanh đi vào quán ăn cay Tứ Xuyên như thường lệ, mới vừa ngồi xuống liền gọi cơm chiên trứng và canh đậu hủ huyết vượng. Cơm chiên trứng sẽ lên món nhanh, nàng quá đói bụng, chỉ muốn nhanh chóng được ăn no, còn huyết vượng, nàng nghĩ đến bị Đồ Sơn Cửu hút tinh nguyên, tuy rằng không hiểu tinh nguyên là gì cho lắm nhưng chắc đại khái là khí huyết gì đó thôi, thế thì ăn gì bổ nấy ăn huyết vượng bổ huyết đi vậy.
Ăn cơm chắc bụng xong, Diệp Sanh cảm thấy lên tinh thần, tay chân tràn trề sức lực, tính tiền xong, nhớ đến đồ ăn ở nhà cũng sắp hết, lại ra siêu thị bên cạnh mua chút trái cây đồ ăn vặt về nhà.
Mới vừa mở cửa phòng ngủ, Diệp Sanh đã nhìn thấy một màn đáng sợ!
Đồ Sơn Cửu đã biến trở về hình người, cuộn tròn trên giường phát run, tóc tai hỗn độn bết vào mồ hôi giữa trán, ngũ quan xinh đẹp nhăn nhó, sắc mặt đỏ bừng, nhận thấy có người tới mới dùng vẻ mặt suy yếu thống khổ nhìn về phía Diệp Sanh.
"Ơ kìa?...... Chị bị gì vậy? Làm sao thế này?!" Diệp Sanh cũng luống cuống, vội vàng buông bao trái cây đồ ăn vặt, lao tới mép giường.
Đồ Sơn Cửu che ngực, gian nan nói, "Ta từng bị trúng kịch độc, một tháng phát tác một lần, không ngờ tới lần này lại phát tác vào tối nay...... Trước đây vẫn luôn dựa vào yêu lực áp chế, hiện giờ yêu lực quá yếu, không áp chế được, cấp hỏa công tâm......"
Diệp Sanh nôn nóng vạn phần, vội hỏi, "Thế phải làm sao bây giờ?"
Đồ Sơn Cửu cũng rối rắm, đứt quãng nói, "Nếu ngươi...... Nguyện ý cứu ta, thì...... Dùng âm dịch của ngươi...... Cung cấp tinh nguyên cho ta, khôi phục yêu lực, còn nếu không muốn...... Vậy quên đi, ta nhịn qua đêm nay thì tốt rồi."
Lại cung cấp yêu lực á? Chẳng phải lại làm chuyện đó sao?
Diệp Sanh căn bản không muốn, nhưng trông thấy nàng thống khổ vặn vẹo, cũng không giống như giả vờ, Diệp Sanh do dự một hồi mới đưa tay sờ lên thân thể nàng, đầu ngón tay chạm vào da thịt lập tức bị nóng đến rụt lại, độ ấm này...... Còn nóng hơn cả sốt!
Lòng Diệp Sanh mềm nhũn, quan tâm hỏi, "Chị...... Khó chịu lắm sao? Có thể ráng nhịn được không?"
Đồ Sơn Cửu miễn cưỡng tươi cười, nói, "Nhịn được đương nhiên là tốt, nhịn không được...... Vậy sẽ nổ tan xác mà chết."
"Sẽ chết á?" Diệp Sanh kinh ngạc, buột miệng thốt ra.
Vậy phải làm sao bây giờ? Diệp Sanh cũng không muốn người đang sống sờ sờ lăn đùng ra chết trong nhà nàng a! Vấn đề là, đối phương là yêu quái, cũng không thể gọi 120 đưa vào bệnh viện, Diệp Sanh nhớ Đồ Sơn Cửu từng nói, âm dịch chia làm khẩu dịch, dâm dịch, máu, hay là...... Dùng khẩu dịch nhỉ!?
Diệp Sanh vội nói, "Âm dịch bao gồm khẩu...... Nước miếng phải không, hay là tôi phun nước miếng lên dương...... Lên cái kia của chị nha?"
Cái từ "Dương vật" có hơi khó nói ra miệng, Diệp Sanh đành phải dùng ngón tay chỉ dưới háng Đồ Sơn Cửu, cẩn thận hỏi dò.
Đồ Sơn Cửu lại lắc đầu, "Khẩu dịch và dâm dịch chỉ là trung gian, bản thân chúng không chứa tinh nguyên, chỉ thông qua chúng hấp thụ tinh nguyên trong cơ thể ngươi, trừ phi là máu...... Trong máu có ẩn chứa tinh nguyên."
Máu! Là muốn nàng tự cắt mình sao, nhất định là không được rồi, nàng không muốn đổ máu đâu. Dâm dịch chính là...... Để dương vật cắm vào lồ...... Nàng cũng cự tuyệt nốt!
Như vậy, chẳng phải chỉ còn khẩu dịch thôi sao, thế chẳng phải là...... Khẩu giao!
Tuy rằng...... Yêu quái này từng làm những chuyện quá đáng với nàng, nhưng...... Diệp Sanh chỉ chán ghét nàng cưỡng ép mình, hơn nữa cuộc đời mình đang trên đà xuống dốc, thất nghiệp đủ mọi khó khăn, vừa giận liền rất dễ phát hỏa, cuộc sống lại trở nên rối tinh rối mù......
Tục ngữ nói, cứu một mạng người, không đúng, là cứu một mạng yêu, hơn xây bảy tháp phù đồ, chẳng lẽ trơ mắt nhìn nàng ta chết? Dù sao cũng không phải lần đầu nàng ăn dương vật......
Diệp Sanh rối rắm, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc hạ quyết tâm, nói với Đồ Sơn Cửu, "Thế này đi, tôi sẽ giúp chị, nhưng sau này chị không được phép ép buộc tôi nữa đâu đó."
——
Tác giả:
Diệp Sanh kiểu,
Cưỡng ép tui hả, hông được đâu nha,
Ga dẻ đáng thương dới tui hả, ờ được.
Bé nó ăn mềm không ăn cứng.