Điền Viên Xuân

Chương 17




Ngữ khí của Hà Viện Viện dễ làm cho người ta tin là thật, nhưng vừa rồi Điền Hòa Hòa liền nguyện ý tin tưởng trong nháy mắt, lúc sau liền nói với bản thân, cái kia chỉ là lời ngon tiếng ngọt hằng ngày của Hà Viện Viện mà thôi. Đúng vậy, tuy rằng lời ngon tiếng ngọt dễ nghe, nhưng nếu đó là lời thật lòng, vậy nhất định làm mình kinh ngạc.

Điền Hòa Hòa không nói lời nào, chỉ nhìn Hà Viện Viện ăn mì, có lẽ cảm giác đối với Hà Viện Viện đã không còn giống như trước, nhìn gương mặt Hà Viện Viện, Điền Hòa Hòa cảm thấy Hà Viện Viện rất đẹp.

"Sao cứ luôn nhìn chị, đẹp quá phải không?" Hà Viện Viện cười hỏi, ánh mắt Điền Hòa Hòa nhìn chính mình, cùng với ánh mắt đã nhìn Lý Tĩnh trước đó có chút giống, đối với Hà Viện Viện mà nói, đây là chuyện đáng mừng, nàng tin tưởng không bao lâu nữa, chính mình có thể thay thế được Lý Tĩnh, trở thành người duy nhất trong mắt Điền Hòa Hòa.

Điền Hòa Hòa cũng không có phủ nhận, Hà Viện Viện chính là hoa khôi của bệnh viện X, chỗ nào mà không đẹp?

"Cô nhất định rất được chào đón." Điền Hòa Hòa khẳng định nói một câu, nàng cảm thấy hẳn là từ nhỏ Hà Viện Viện đã được chào đón hoan nghênh. Lý Tĩnh tuy rằng đẹp, nhưng tính tình rất nhạt, không thích nói chuyện, cũng không muốn cùng người khác kết giao, đối đãi tương đối nhạt nhẽo, mặc dù cũng được hoan nghênh, nhưng vì tính tình như vậy nên cũng ngăn được người khác lại gần. Còn Hà Viện Viện tính tình gần gũi, miệng lại ngọt, người cũng coi như thú vị, nhan sắc lại cao, vận đào hoa chắc hẳn là, người trước ngã xuống, người sau đã tiến lên, nhiều đến đếm không xuể.

"Cũng tốt đi." Hà Viện Viện khó có dịp khiêm tốn đáp, vậy có tính là Điền Hòa Hòa có hứng thú với chính mình không, muốn bắt đầu tìm hiểu mình?

"Cô đã yêu qua bao nhiêu người?" Điền Hòa Hòa hỏi, nếu là tình thánh, chắc sẽ nhiều hơn mình nghĩ.



"Trước đó một người, người thứ hai là em." Hà Viện Viện thực thành thật trả lời.

"Cô lừa tôi sao?" Điền Hòa Hòa không tin, nàng cảm thấy người như Hà Viện Viện, trên mười người còn đáng tin hơn.

"Là thật, người thứ nhất là thanh mai trúc mã, bắt đầu lúc còn rất trẻ, cũng yêu rất sâu đậm, cuối cùng chia tay vì cậu ấy phải kết hôn, cho nên mới kết thúc. Khi đó chị chấp nhận làm kẻ thứ ba, chỉ cần cậu ấy ở bên cạnh chị không rời. Chỉ là, cậu ấy muốn cái gì, không muốn cái gì, đều rõ ràng, tam quan ngay thẳng, cậu ấy không muốn ủy khuất chị, nên liền cắt đứt liên lạc, khi đó cho dù chị có gọi nhiều lần cho cậu ấy, tìm bao nhiêu lần, cậu ấy cũng sẽ tránh chị không gặp mặt. Chị cho rằng sẽ mãi mãi không thể vượt qua mối tình này, cũng từng đau đến chết đi sống lại, nhưng thời gian qua rồi, nhận ra, trên đời này, cũng không nhất định phải đóng kín lòng mình lại. Sau đó, nhớ lại, cậu ta cái gì cũng tốt, chỉ là không yêu chị đủ nhiều mà thôi." Hà Viện Viện nhẹ nhàng thuật lại quá khứ.

Điền Hòa Hòa nghe xong, thập phần kinh ngạc, tuy rằng Hà Viện Viện nói rất nhẹ nhàng, nhưng Điền Hòa Hòa có thể cảm nhận được chuyện xưa đã từng rất đau lòng. Tới mức sẵn sàng chấp nhận làm người thứ ba để bên cạnh người kia, đoạn tình cảm này của Hà Viện Viện, trong nháy mắt, trong lòng của Điền Hòa Hòa không còn giống trước, thực sự làm cho người ta đau lòng. Nàng nghĩ không ra, người ưu tú như Hà Viện Viện, đối phương làm sao lại có thể từ bỏ? Điền Hòa Hòa đột nhiên cảm thấy, chuyện tình cảm của mình so với Hà Viện Viện giống như là gặp đồng dạng, thanh mai trúc mã liền thích thầm người đó.

"Cô thật sự có thể buông bỏ người đó sao?" Điền Hòa Hòa hỏi.

"Làm sao, em ghen với cậu ấy?" Hà Viện Viện cười hỏi.

"Không phải, chỉ là cảm thấy cô có chút khổ sở, phiền muộn." Điền Hòa Hòa nói thật, nàng cũng không nói được cảm giác hiện tại của mình là như thế nào.

Hà Viện Viện nghe Điền Hòa Hòa nói như vậy, có hơi sửng sốt, Điền Hòa Hòa thật sự là một cô gái tâm lý và tốt bụng.

"Cũng sẽ còn cảm tình, rốt cuộc quen biết nhiều năm như vậy, cho là không còn tình cảm, cũng sẽ còn sự thân thuộc, ở trong lòng cũng sẽ có một vị trí." Hà Viện Viện không chút nào giấu diếm nói.



"Nếu tôi thật sự yêu cô, tôi nhất định sẽ ghen với cô ta." Điền Hòa Hòa nói.

"Vậy em có yêu chị không?" Hà Viện Viện cười hỏi.

"Không yêu." Điền Hòa Hòa đáp, nhiều nhất cũng chỉ có thiện cảm, tuy rằng vừa nãy hảo cảm muốn tăng nhiều chút, nhưng cũng chưa tới mức gọi là yêu.

"Vậy có thích chị không?" Hà Viện Viện lại hỏi.

"Không thích!" Điền Hòa Hòa lại trả lời, có lẽ là có một chút, nhưng nếu có cũng không muốn nói cho Hà Viện Viện, nàng cảm thấy nhanh như vậy đã thích một người, vậy cũng không hay lắm.

"Chẳng lẽ một chút cũng không có?" Hà Viện Viện chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.

"Người đó nhất định rất ưu tú đi?" Điền Hòa Hòa hỏi Hà Viện Viện, tránh đi vấn đề vừa nãy.

"Đúng vậy, rất ưu tú." Hà Viện Viện gật đầu trả lời nói.

"Vậy cô thích tôi vì cái gì, tôi cũng không có ưu tú bằng cô ấy." Điền Hòa Hòa hỏi, nàng không phải người tự ti, nhưng so với người như vậy, có đôi khi sẽ làm bản thân cảm thấy tự ti.



"Mỗi người đều không giống nhau, em không cần phải so sánh mình với cậu ấy, em cũng có ưu điểm của riêng mình. Vậy em cảm thấy, chị so với Lý Tĩnh, ai ưu tú hơn?" Hà Viện Viện đặc biệt nghiêm túc nói, xong, hỏi ngược lại.

"Hai người không hề giống nhau." Điền Hòa Hòa nói, nàng cảm thấy không thể so sánh được.

"Đúng vậy, mỗi người yêu thích khác nhau, giống như có người sẽ thích đi ăn nhà hàng Pháp lớn, nhưng không có nghĩa là sẽ không thích ăn cơm nhà, đúng không?" Hà Viện Viện hỏi.

"So sánh kỳ vậy, cô nghĩ tôi sẽ vui sao?" Điền Hòa Hòa hỏi ngược lại, rõ ràng nói như vậy, bạn gái cũ của mình chính là nhà hàng Pháp sang trọng kia, muốn tỏa ra hào quang, còn chính mình chính là cơm nhà bình thường, so sánh một trời một vực, ai mà vui nỗi!

"Em để ý?" Hà Viện Viện mỉm cười hỏi ngược lại.

"Cô cảm thấy lòng heo xào ăn ngon, hay là đầu heo xào ăn mới ngon?" Hà Viện Viện hỏi ngược lại.

Minh Dã: Đúng lúc đêm nay có trăng, tốt, Trung Thu vui vẻ!