Điên Vì Yêu

Chương 23: C23: Chương 22




Hôm nay cũng như ngày thường, Uyển Lam vẫn ra sân phơi thảo dược, tuy rằng bây giờ nàng không còn là tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng cuộc sống của nàng ở Dược Quốc cũng coi như là tạm ổn, Đông Phương Ân sắp xếp cho hai mẹ con nàng ở Dược Viện, hằng ngày lấy việc phơi thuốc làm niềm vui như vậy là cũng đủ rồi. Thím Trương nhìn Tiểu Thiên có vẻ buồn chán liền quay sang Uyển Lam:



- Uyển Lam cô nương! Cô xem Tiểu Thiên nhà cô thật đáng yêu, ta thật muốn mang nó về mà cưng chiều á. Hôm nay bánh bao nhỏ lại buồn rồi, chắc là không được gặp Đông Phương tiên sinh.



Uyển Lam chỉ cười cười:



- Tiểu Thiên được thím Trương quan tâm thương yêu như vậy thì còn gì bằng. Tối nay thím ở lại đây cùng ăn cơm với ta và Tiểu Thiên được không ? Hai người ăn cơm cũng thật buồn tẻ.



Thím Trương hồ hởi:



- Được, được chứ! Ta thấy Đông Phương tiên sinh rất thương yêu Tiểu Thiên, lại một lòng quan tâm cô như vậy, chi bằng cô chấp nhận ngài ấy.



Uyển Lam vừa rải thuốc vừa nhìn thím Trương:



- Tuỳ vào duyên số thôi!



Tiểu Thiên chán nản nhìn mẫu thân cùng với những người khác đang phơi thuốc, hắn muốn ra ngoài chơi nhưng Đông Phương thúc thúc lại không có ở đây. Nhưng vừa nhắc cái đã xuất hiện liền, Đông Phương Ân vừa bước vào viện đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt của Tiểu Thiên:



- Đông Phương thúc thúc! Thúc đến thật là tốt, con muốn ra ngoài chơi.



Đông Phương Ân xoa đầu thằng bé:





- Ngoan! Thúc thúc làm xong việc sẽ dẫn con ra ngoài chơi chịu không ?



Tiểu Thiên gật gật đầu rồi lại bàn đá ngồi, Đông Phương Ân tiến vài bước tới chỗ Uyển Lam:



- Huynh tới có chuyện gì sao ? Vào trong đi



Đông Phương Ân gật đầu rồi theo Uyển Lam vào nhà:



- Ta có tin này muốn báo cho muội biết. Vài ngày nữa ta sẽ đi Vân Quốc, muội có muốn đi cùng ta ?



Uyển Lam hơi bất ngờ vì tin này, về Vân Quốc sao ? Nàng đã rời đó ba năm, mọi thứ bây giờ đã ra sao? Ai còn nhớ đến nàng không ? Người nàng lo lắng nhất vẫn là phụ thân, nếu biết nàng còn sống trở về chắc hẳn phụ thân sẽ vui lắm.



- Muội đừng lo, vài ngày nữa là tân hậu của Vân Quốc nhận phượng ấn, cả kinh thành tổ chức tiệc linh đình. Ta sẽ sắp xếp cho muội vào đoàn múa của Dược Quốc, muội có thể đi thăm phụ thân của mình.



Uyển Lam rơi nước mắt, Đông Phương Ân là người chu toàn như vậy, lúc nào cũng lo lắng cho nàng và Tiểu Thiên. Lần này về Vân Quốc, nàng chỉ muốn gặp phụ thân, nên mọi việc kín đáo vẫn hơn. Nàng không muốn gặp lại kẻ đã gây ra tồn thương cho nàng, nếu hắn biết sự tồn tại của Tiểu Thiên e rằng mạng của Tiểu Thiên không an toàn. Ngày đó hắn một mực nghe theo lời xàm ngôn không thèm nghe nàng giải thích, nghi oan cho nàng hại con hắn, một mạng đổi một mạng, nên nàng đành phải dốc hết sức bảo vệ Tiểu Thiên.



Vài ngày sau thì cũng đã đến Vân Quốc, Tiểu Thiên nhìn khung cảnh náo nhiệt ở đây thì không khỏi hào hứng, lâu lâu cứ nhìn ra cửa sổ:



- Tiểu Thiên! Con không được nghịch nữa, nếu không mẫu thân sẽ cho người đưa con về Dược Quốc.





Tiểu Thiên phụng phịu:



- Mẫu thân! Thiên nhi sẽ ngoan mà!



Buổi tối trong hoàng cung của Vân Quốc, đèn đuốc sáng trưng, hôm nay là ngày tân hậu nhận phượng ấn, là ngày trọng đại của toàn quốc. Uyển Lam đang loay hoay không biết làm sao có thể gặp được phụ thân nàng thì trưởng đoàn múa lên tiếng làm cho nàng hoang mang, vũ công múa chính vì không thích nghi được với khí hậu ở Vân Quốc nên không biểu diễn được, trưởng đoàn thấy Uyển Lam đứng đó liền nhờ vả:



- Uyển Lam cô nương! Cô giúp chúng tôi được không, nếu không biểu diễn được e rằng mang tiếng thất lễ, điều này thật không tốt cho danh tiếng của Dược Quốc.



Uyển Lam thở dài rồi gật đầu, Đông Phương Ân giúp đỡ nàng nhiều như vậy chẳng phải nàng cũng nên làm một cái gì đó sao? Chỉ là múa để mừng tân hậu cũng không phải là khó đối với nàng.



Màn biểu diễn chúc mừng tân hậu từ Dược Quốc được bắt đầu, hôm nay Uyển Lam phải múa điệu Bách Hoa Tiên Tử, trên tay là cây đàn tỳ bà, nàng đang đáp từ trên cao xuống, tiếng đàn tỳ bà quả thật là âm thanh trên thiên đường làm cho người nghe say đắm kết hợp với tiếng trống càng làm điệu múa thêm huyền ảo. Uyển Lam trên mặt mang một sa mỏng càng làm cho mọi người tò mò rằng tiên nữ giáng trần thật sự đẹp đến mức nào. Trước đây, Uyển Lam thật không biết đàn nhưng từ khi nghe được tiếng đàn ở Dược Quốc, tiếng đàn như như thấm vào tận tâm can của nàng nên nàng đã quyết định phải cố gắng học cho bằng được. Trong số những người ngồi đây, nàng chẳng thấy phụ thân nàng đâu cả nhưng ngược lại, cái người mà nàng muốn quên từ lâu lại mang một gương mặt lạnh lùng đang nhìn về phía sân khấu. Hắn là đang chú ý nàng sao ? Chắc không phải hắn đã nhận ra nàng chứ ? Uyển Lam thật hoang mang, bao lâu rồi, tưởng chừng như đã quên mất nhưng gặp lại vẫn là hắn làm cho nàng thấy bồi hồi lo lắng.



Hàn Phong ngồi ở yến tiệc nhưng lòng lại đang hoài niệm đến một quá khứ thật đẹp, hắn đang hồi tưởng lại ngày đó vương phi của hắn múa điệu Phi Thiên Vũ đẹp đến mê người, hắn cũng chính là từ lúc đó biết rằng trái tim hắn đã xao xuyến vì một ác nữ nhân, nữ nhân làm hắn thấy chán ghét vô cùng. Chuyện năm đó, hắn đã thật nhân từ rồi, tha cho nàng một mạng. Hắn không biết bây giờ nàng ra sao ? Ba năm rồi, một chút tinh tức thật không có ? Nàng đang ở đâu ?




Điệu múa cuối cùng cũng kết thúc, Uyển Lam lui xuống về hậu đài, gỡ tấm lụa mỏng che mặt ra thay cho mình một bộ đồ cung nữ. Phụ thân tuy chưa tìm được nhưng nàng vẫn còn một muội muội, mọi chuyện đã thay đổi, muội muội nàng bây giờ là tân hậu của Vân Quốc, còn nàng đã có Tiểu Thiên, vẫn là một người làm cho người khác chán ghét. Tiếng nói từ xa làm cho Uyển Lam chú ý, ngay lập tức liền tránh vào một góc khuất, phía sau một tảng đá.



- Nương nương! Người không khoẻ sao ?



Uyển Băng cũng có một chút khó chịu bèn sai nô tỳ mang cho mình một chút trà thảo dược, bản thân thì ngồi trên ghế đá hóng mát. Uyển Lam thấy đây là một cơ hội tốt để gặp muội muội bèn không nghĩ gì liền lao ra bên ngoài. Tiếng bước chân làm Uyển Băng chú ý:





- Là ai ?



Uyển Lam đứng trước mặt Uyển Băng:



- Muội muội có khoẻ không ?



- Tỷ tỷ ? Là tỷ thật sao, tỷ còn sống, thật tốt rồi !



Không giấu được sự vui mừng trong lòng, Uyển Băng ôm lấy Uyển Lam, tỷ tỷ của nàng vẫn còn sống:



- Tỷ tỷ, bao lâu nay tỷ đã đi đâu ?



Uyển Lam xúc động, nàng rưng rưng siết nhẹ tay Uyển Băng:



- Nói cho tỷ biết, phụ thân có khoẻ không ?



Uyển Băng thoáng buồn nhìn tỷ tỷ mình, nàng có nên nói sự thật này cho tỷ ây biết.



- Phụ thân .... phụ thân.... đã mất rồi. Cách đây ba năm, khi Hàn vương gia tấu với hoàng thượng muốn giải trừ hôn ước với tỷ, phế truất ngôi vị vương phi.



Phụ thân nàng đã mất sao ? Nàng thật là đứa con bất hiếu. Uyển Lam rơi nước mắt, nàng khóc rồi, lần cuối cùng nàng khóc là lúc nàng suy sụp đau khổ nhưng hôm nay, đau khổ lại kéo đến bủa vây nàng:



- Tại sao ? Phụ thân, Lam nhi có lỗi với người.





Uyển Lam vừa nói vừa đánh vào ngực mình, là tại nàng, nàng đã làm khổ tất cả mọi người. Vì cái tình yêu ích kỷ chết tiệt đó, nàng đã hại phụ thân mình chết đi mà vẫn không nhìn mặt được nàng lần cuối.



- Tỷ tỷ đừng quá xúc động. Lúc biết Hàn vương gia giải trừ hôn ước với tỷ, phụ thân đã đến Hàn phủ tìm tỷ nhưng mọi người lại nói tỷ đã bị đuổi khỏi phủ. Phụ thân ngày đêm lo lắng, đều cho người đi tìm tỷ nhưng một chút tin tức cũng không có. Phụ thân cũng vì đau lòng quá mà chịu không nổi liền mất đi. Tỷ về rồi đừng đi nữa, bây giờ muội chỉ còn tỷ là người thân thôi.



Uyển Lam gật đầu hứa hẹn, nàng vẫn còn một muội muội tốt, nhưng ở kinh thành này có quá nhiều đau thương nàng sẽ can đảm vượt qua được hết sao ?



- Muội yên tâm đi, tỷ bây giờ sống tốt lắm! Ba năm qua tỷ sống ở Dược Quốc cũng xem như là yên bình, không cần phải lo nghĩ.



- Vậy Hàn vương gia ....



Uyển Lam lắc đầu từ tốn:



- Tỷ đã thông suốt rồi, tình yêu đó tỷ đã chôn vùi trong quá khứ, hôm nay được gặp muội tỷ cũng mừng rồi. Nhìn xem hoàng hậu Uyển Băng của chúng ta hôm nay thật đẹp, tỷ thật ngưỡng mộ muội có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, êm đềm và vững chãi. Chuyện hôm nay tỷ mong muội hãy giữ kín, đừng nói với ai là đã gặp tỷ, được không ?



Uyển Băng gật đầu, tỷ tỷ của nàng thật mệnh khổ nhưng nghe tỷ ấy sống yên bình ở Dược Quốc, nàng cũng đỡ lo lắng:



- Vài ngày nữa là đoàn sứ giả Dược Quốc về nước, tỷ sẽ về Dược Quốc ?



Uyển Lam không nói gì vì nàng chưa biết chính xác là nàng sẽ đi hay ở lại, một cái giỗ của phụ thân nàng vẫn chưa làm cho trọn vẹn, nàng nên làm sao đây ?



- Hiện tại tỷ đang ở Đông Phương Viện nếu tiện muội có thể ghé qua, tỷ muội chúng ta cùng hàn huyên tâm sự. Tỷ ở trong cung cũng quá lâu rồi, e là ở lại sẽ không tiện, tỷ phải quay về Đông Phương Viện.



Uyển Băng gật đầu thay cho câu trả lời, chỉ cần tỷ tỷ nàng còn sống như vậy cũng đủ rồi. Sau khi Uyển Lam đi được một lúc thì nô tỳ mang trà thảo dược vào tới. Uyển Băng uống một ít rồi cũng về Phượng Loan Cung nghỉ ngơi.