Điếm Tiểu Nhị
"Thành thật mà nói, băng nhân, ngươi thật đúng là quyết tuyệt, người ta là một nhược trí nữ lưu buông hài tử và sự vụ trong nhà, thiên lý xa xôi đi tới nơi đây như thế, cũng chỉ vì thấy nữ nhân mà trượng phu mình mê luyến đến tột cùng là thần thánh phương nào mà thôi, ngươi tiến đến cũng chỉ liếc mắt nhìn người ta một cái, bắt chuyện cũng không theo đả một tiếng, tấm tắc, thật là làm khó tiểu bạch kiểm nhà ngươi." Vị Ương nhìn thiển sắc bóng lưng tiêu thất tại cửa, lập tức liễm đi ưu nhã mới vừa diễn xuất ở trước mặt Hiệp thiếu phu nhân từ phương xa mà đến, khôi phục dáng dấp lười biếng ngày thường đả kích Tiêu Ảnh Nguyệt ngồi ở một bên phẩm trà.
Tiêu Ảnh Nguyệt đối với lời Vị Ương nói cũng không có phản bác, chỉ là tùy ý thiêu thiêu mi, có một số việc nếu là cưỡng cầu không được, cần gì phải đồ tăng thêm một ít phiền não không cần thiết đây, nghĩ đến đây Tiêu Ảnh Nguyệt bên môi không tự chủ vung lên một độ cong hoàn mỹ, quả nhiên cùng một chỗ với người kia lâu nàng cũng bị đồng hóa, ngày hôm nay nàng nguyên bản không muốn tới gặp phu nhân của Hiệp Giang Chu, đơn giản là sau khi nhận được tin tức Hoa Mãn lâu truyền đến, không khỏi để nàng nghĩ tới một ngày nào đó thật lâu trước đây nghe được người kia tại trước mặt nàng cảm khái, ngữ khí trong lúc đó bày tỏ sự đồng tình đối vị Hiệp phu nhân này.
"Thật khó tưởng tượng tiểu bạch kiểm nhà các ngươi thoạt nhìn vô hại như thế lại có thể chịu được dáng vẻ lạnh như băng của ngươi." Vị Ương nhìn trên mặt Tiêu Ảnh Nguyệt đột nhiên xuất hiện dáng tươi cười, hơi giật mình, lập tức hoàn hồn biến thành dáng dấp vì Bạch Liêm cảm thấy bi ai không gì sánh được mà cảm thán.
"Hồ ly, nghe nói gần nhất sinh ý trong lâu rất không sai?" Tiêu Ảnh Nguyệt quay qua Vị Ương đạm nhiên cười.
"Khụ khụ, xem như không có trở ngại đi." Vị Ương nhìn dáng tươi cười của nàng nhịn không được chà xát cánh tay của mình, nàng thật sự là hiếu kỳ tiểu bạch kia thế nào chịu được người băng lãnh âm hiểm như vậy, Vị Ương xoa xoa cánh tay quan sát người phía trước, ngực len lén tính toán kế hoạch dụ dỗ đàng hoàng tiểu bạch kiểm kia rốt cuộc có mấy phần chắc chắn thành công, tiểu bạch kiểm kia nếu như đưa tới trong lâu của nàng, trước không nói các trò tiêu khiển ở gia hương của nàng quan trọng thế nào, chỉ nói đến thái độ điếm tiểu nhị tiêu chuẩn của người kia, đều nhất định có thể kéo cho lâu nàng không ít mối làm ăn.
"Phải, vậy sau đó rượu Đệ Nhất lâu cung ứng ta sẽ để Tống chưởng quỹ nâng giá lên hai phần." Tiêu Ảnh Nguyệt mỉm cười.
"Cái gì, cái gì?" Vị Ương đem lười biếng mị nhân ưu nhã và vân vân bản thân kiên trì đã lâu đều ném qua một bên, kích động nhảy dựng lên một tay chống thắt lưng, một tay cầm cây quạt nhỏ kia run run chỉ vào Tiêu Ảnh Nguyệt vẻ mặt đạm nhiên mặt mang dáng tươi cười lớn tiếng nói rằng.
"Sau đó giá rượu lên hai phần." Tiêu Ảnh Nguyệt sau đó nhìn Vị Ương đang vẻ mặt kích động "Nếu ngươi còn ngại ít, vậy để Tống chưởng quỹ tăng lên ba phần là được."
"Dựa vào cái gì tăng giá?" Chưa Ương rất không bình tĩnh mặt đỏ lên.
Tiêu Ảnh Nguyệt đứng lên quay đầu lại nhìn Vị Ương cười, không để ý tới Vị Ương giơ chân, thời điểm tới cửa mới yếu ớt nói một câu: "Gần nhất, tú bà của Xuân Noãn các hình như coi trọng Bách Hoa Tửu vừa mới ra của Đệ Nhất lâu, ai, người ta cho Tống chưởng quỹ một bảng giá phi thường mê hoặc."
"Cái gì? Xuân Hoa Hoa kia lại tới đoạt sinh ý của Hoa Mãn lâu ta." Vị Ương vừa nghe là đối thủ một mất một còn của bản thân càng thêm giơ chân, nhớ năm đó khi nàng làm chủ nơi còn chưa gọi là Hoa Mãn lâu này thì, năm nào tháng nào một ngày nào đó sáng sớm nàng đã quên thắp hương cho thần tài, ra cửa không may gặp gỡ Xuân Hoa Hoa kia bắt đầu, tài vận của nàng thì gặp cản trở, nàng lấy tên Hoa Mãn lâu, đối phương thì đặt một Xuân Noãn các, lại còn ác tâm ba ba tại trên đường nói với nàng cái gì mà xuân về hoa nở. Vị Ương cắn răng la lớn với người chuẩn bị đi ra ngoài kia: "Ta ra ba phần, Bách Hoa Tửu mới ra kia Hoa Mãn lâu chúng ta muốn phải chuyên dụng."
"Không thành vấn đề, ngày mai ta sẽ để Tống chưởng quỹ đưa tới cho ngươi." Tiêu Ảnh Nguyệt quay đầu lại chân thành cười với Vị Ương vẻ mặt kích động.
Vị Ương nhìn thân ảnh màu trắng kiêu ngạo kia, bắt đầu tự xét lại, nàng lúc nào thì đắc tội băng nhân này mà không tự biết? Cái này phải hảo hảo nghĩ lại, nhất định phải mau chóng tìm được nguyên nhân, nếu không mỗi ngày đều là bạc, là bạc trắng bóng, nhưng lại là bạc mà nàng tân tân khổ khổ kiếm được.
"Ảnh Nguyệt, ngươi đã trở về, bàn xong rồi sao?" Bạch Liêm vừa nhìn đến thân ảnh màu trắng quen thuộc, lập tức kích động buông bút lông trên tay chuẩn bị qua đón. Chỉ là mới đứng lên liền bị Thanh Ảnh đang ở một bên chờ ca từ của nàng đè xuống, lạnh lùng trừng: "Băng nhân nhà ngươi cũng sẽ không chạy, ngươi đem ca từ viết xong cho ta, lại còn có rất nhiều lỗi chính tả." Thanh Ảnh ghét bỏ nhìn ca từ chữ viết sai hết bài này đến bài khác kia.
"..." Bạch Liêm ủy khuất cầu cứu đại lão bản, nghe được Thanh Ảnh nói như thế, lập tức xấu hổ cúi đầu tỉ mỉ kiểm tra ca từ bản thân phấn đấu viết đến mỏi cả tay, kết quả là nửa bộ phận trước đều là phồn thể, bộ phận sau một ít là giản thể, không phải nàng cố ý viết giản thể, chỉ là nàng thật sự không biết một ít từ phồn thể viết như thế nào.
"Bạch Liêm đang viết cái gì?" Tiêu Ảnh Nguyệt chầm chậm đi tới bên cạnh Bạch Liêm vẻ mặt ủy khuất, song song nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thanh Ảnh.
"Băng nhân, ngươi đừng nhìn ta như thế, đây chính là nàng nên làm, thu tiền tài của người phải thay người làm thơ là đương nhiên." Thanh Ảnh đối với nhãn thần Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn qua rất không thục nữ mà phất tay.
"Ta lần này không thu tiền." Bạch Liêm rất vô tội, lần này nàng là làm không công, là bị áp bức, nhưng lại là áp bức đưa hai tặng thêm một, cái này quên đi, còn bị khinh bỉ cùng soi mói.
"Mà ngươi lần trước thu tiền của ta." Thanh Ảnh rất khinh bỉ nhìn người nào đó thấy băng nhân đến thì biến thành cáo mượn oai hùm.
"Nhưng lần trước ta cũng viết thi cho ngươi." Bạch Liêm không nhìn nhãn thần khinh bỉ của Thanh Ảnh.
"Ngươi lần trước viết cũng có thể gọi là thi sao?" Thanh Ảnh vừa nghe Bạch Liêm nói đến lần trước thì phát hỏa.
"Thế nào sẽ không là thi?" Bạch Liêm tuy rằng chột dạ, nhưng để xoay người khởi nghĩa, dưới ánh mắt đại lão bản miệt mài theo đuổi cùng Thanh Ảnh khinh bỉ thì giả vờ cậy mạnh.
"Đó gọi là thi sao? Viết cái gì mà 'Thiên nhai hà xứ vô phương thảo'?" Thanh Ảnh càng nói càng giận, nghĩ lại lúc bắt đầu nàng còn không có phát giác câu này có vấn đề, đợi đến khi Khởi Vũ nghe được câu cuối cùng này, dáng tươi cười trên mặt biến mất không thấy, sau đó hại nàng bị nhốt tại ngoài cửa tròn ba ngày, tất cả đều là do người trước mắt này làm hại.
"Tuy vậy nhưng đó là thi." Bạch Liêm chột dạ, nói rõ ràng lo lắng không yên.
"Lần này Bạch Liêm viết chính là cái gì?" Tiêu Ảnh Nguyệt cúi đầu nhìn tờ giấy trắng tràn đầy chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, khổ không đồng nhất trước mặt Bạch Liêm hỏi.
"Cái này là một thủ ca từ ta vừa viết." Bạch Liêm nói cái này cũng rất hối hận, cái gì không chọn đi chọn một bài của Châu Kiệt Luân và Phương Văn Sơn tới, từ dài từ khó viết.
Bạch Liêm quay đầu nhìn đại lão bản đang tựa ở bên người nàng cúi đầu nhìn bộ phận ca từ thì, lấy lòng cộng thêm không được tự nhiên hỏi: "Ảnh Nguyệt, ngươi muốn nghe một chút hay không, tuy rằng ta hát nghe không hay, cũng hát không ra ý nhị vốn có của nó." Bạch Liêm nói xong lại hơi hối hận, nghĩ đến tri kỷ khái va chạm bính, không sai biệt lắm cùng ngũ âm không được đầy đủ ngang hàng, lo lắng làm bẩn tai ngọc của đại lão bản.
"Tốt!" Tiêu Ảnh Nguyệt nhưng thật ra không chú ý Bạch Liêm lo lắng, trong lòng vẫn như cũ nhớ kỹ lần trước nàng hát thủ "Thủy điệu ca đầu" của thi nhân ở gia hương nàng.
"Ách..." Bạch Liêm nghe được đại lão bản nói có, ngực lập tức vừa khẩn trương vừa kích động, không để ý tới nhãn thần khinh bỉ của Thanh Ảnh bên kia, lập tức cầm lên chén trà trên án, mãnh uống một ngụm, trước tiên nhuận nhuận hầu, tranh thủ phát huy kĩ năng tối cao của bản thân.
Tiêu Ảnh Nguyệt nghe Bạch Liêm ôn nhu tiếng nói, tại bên cạnh Bạch Liêm ngồi xuống, nhìn chữ viết trên tờ giấy trắng, lẳng lặng nghe. Thanh Ảnh ngồi ở bên kia thưởng thức ngọc tiêu trên tay, nàng xem đến bầu không khí giữa hai người đã muốn ngồi cùng nhau kia không phải không muốn rời đi, chỉ là nghĩ đến nàng muốn đem thủ ca này nhớ kỹ sau đó trở lại nói cho Khởi Vũ, thì nhịn xuống ngồi một bên lại nghe một lần.
"Ảnh Nguyệt, ân, ta hát không được tốt lắm, cho nên hình như hát không thế nào êm tai." Bạch Liêm mặt đỏ, nghĩ lại lúc bắt đầu vì sao nàng không chăm chú đi học học hát.
"Rất êm tai!" Tiêu Ảnh Nguyệt cầm lấy ca từ trên án, thanh âm là một cổ mềm nhẹ trong cảm nhận của Bạch Liêm.
"Ha hả, phải, kỳ thực cũng là nhờ tác giả của bài ca này viết thật là tốt." Bạch Liêm đột nhiên bị đại lão bản khen, mặt hơi đỏ lên, song song hơi thở trong lúc đó nghe thấy mùi hương nhàn nhạt đến từ người bên cạnh, hồng sắc càng thêm đỏ ửng, tim đập gia tốc, muốn làm chút gì, rồi lại không phải hai người ở riêng một chỗ, không thể lỗ mãng.
"Bạch Liêm thủ ca từ này là bán bao nhiêu tiền?" Tiêu Ảnh Nguyệt không phát hiện trạng huống người bên cạnh, trái lại là giống như vô ý tiếp tục đánh giá ca từ trên tay, sau khi nói xong nhãn thần đảo qua Thanh Ảnh đang chăm chú nắm chặt ngọc tiêu bên kia.
"Ân, trước vẫn đều là một trăm lượng, bất quá lần này không có tiền." Nghĩ vậy, Bạch Liêm rất căm phẫn, ở trong lòng thổ tào kẻ có tiền vạn ác, đương nhiên Ảnh Nguyệt nhà nàng không thể tính ở trong đó.
"Một trăm lượng sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt tùy ý gật đầu sau đó quay đầu nhìn Bạch Liêm đang len lén thầm mắng giai cấp tư sản nói rằng: "Phu quân, ta xem ca từ này viết lỗi sai nhiều lắm, không tốt bán ra, ta thấy không bằng phu quân nên viết một thủ thơ ca giao cho Thanh Ảnh tương đối hợp, phu quân cho rằng làm sao?"
"Ân?" Bạch Liêm đột nhiên nghe được hai chữ "Phu quân" thật lâu chưa từng nghe thanh âm nhàn nhạt kêu qua như thế, lý trí trong nháy mắt bay đi, ngơ ngác nhìn đại lão bản khuôn mặt mang theo ý cười mà sững sờ.
"Băng nhân, ngươi đây là có ý tứ gì?" Thanh Ảnh bất kể Bạch Liêm, đối lí do thoái thác này của Tiêu Ảnh Nguyệt nàng rất không bằng lòng, băng nhân này đây là tới cùng nàng giành ca từ.
"Chính là ý tứ trên mặt chữ." Tiêu Ảnh Nguyệt đối với Thanh Ảnh trừng mắt không nhìn ở trong mắt.
"Ân?" Bạch Liêm tuy rằng không giải thích được, bất quá lúc này nghe Thanh Ảnh nói nàng cũng hiểu được, đại lão bản ý tứ là thích thủ ca này a, Bạch Liêm vừa nghĩ hiểu lập tức liều mạng gật đầu đáp ứng: "Hảo! Cái này không bán."
"Yêu tinh nói ngươi người này không có lập trường, ngươi thật đúng là không lập trường như thế, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, phải giữ lời, nhanh lên viết xong, đem từ cho ta." Thanh Ảnh không để ý hình tượng vọt tới trước mặt hai người vươn một ngón tay chỉ trước mặt Bạch Liêm.
"Ta cũng không phải đại trượng phu!" Bạch Liêm cười rất vô hại, thật đáng tiếc nàng là một tiểu nữ tử, chính là một tiểu nữ tử lập trường rất kiên định.
"Ngươi..." Thanh Ảnh thấy Bạch Liêm đột nhiên thẳng thắn thân phận với nàng sửng sốt một chút, mấy người các nàng đương nhiên sớm biết thân phận chân thực của nàng, chỉ là đột nhiên nghe chính miệng nàng thừa nhận khó tránh khỏi có điểm kinh ngạc.
"Ngươi không lập trường, không địa vị thảo nào sẽ bị băng nhân áp không trở mình được." Thanh Ảnh sau khi hoàn hồn nhìn Bạch Liêm cười đến vẻ mặt sáng lạn phi thường khinh bỉ.
"Ngươi không biết sao?" Dáng tươi cười trên mặt Bạch Liêm càng thêm xán lạn nhìn Thanh Ảnh, nhìn nàng lắc đầu hỏi.
"Biết cái gì?" Thanh Ảnh tức giận hỏi lại một câu.
"Ta là tiểu bạch kiểm!" Bạch Liêm nói xong vẻ mặt tự hào, không sai, ai kêu nàng là tiểu bạch kiểm đây, thân là một tiểu bạch kiểm, lập trường của nàng chính là kiên quyết đứng ở đại lão bản bên này, kiên quyết ủng hộ cùng chấp hành tất cả chính sách phương châm phương pháp phương hướng của đại lão bản, còn có nàng là một tiểu bạch kiểm phi thường hợp cách!!
_______Hết chương 84_______