Điếm Tiểu Nhị

Chương 34




"Mộc Vân Trúc, hôm nay mọi người như thế nào đều bận rộn như vậy?" Nhóm nữ nhân này người người bận rộn không ngừng đồng thời còn vẻ mặt xuân ý, nhóm nam nhân thì bộ dáng có điểm tức giận bất bình.

"Cô gia, ngươi không có nghe tiểu thư nói?" Mộc Vân Trúc hôm nay tâm tình phá lệ tốt.

"Nghe nói cái gì? Ta mấy ngày nay cũng chưa nhìn thấy Ảnh Nguyệt." Kêu tên đại lão bản giống như có chút dễ gọi, nắm nắm tóc, sau khi từ buổi tối ngày đó đi ra ngoài xem hoa khôi trở về, đại lão bản mỗi ngày đều bận không thấy được thân ảnh, thư phòng to như vậy mấy ngày nay đều thành ta một người chuyên dụng.

"Ngươi không biết tiểu thư gần đây vài ngày đều đang bận cái gì sao?" Mộc Vân Trúc trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Lắc đầu, chuyện khiến đại lão bản bận, ta như thế nào biết, nàng cũng chưa nói, như thế nào ta không biết lại đáng giá Mộc Vân Trúc ngươi kinh ngạc đến như vậy.

"Ngày mai, trong phủ sẽ có người lại đây, cũng sẽ ở trong phủ làm khách vài ngày." Mộc Vân Trúc vẻ mặt đồng tình nhìn qua.

"Ân~" Lặng lẽ cúi đầu kiểm tra một chút, trên người không có vấn đề gì, ta bị nàng đồng tình mà không hiểu vì sao.

"Không biết là ai?" Người trong quý phủ hưng phấn như vậy, ta nhịn không được bát quái.

"Ngươi thật không biết?" Mộc Vân Trúc không tin nhìn qua.

"Người nọ ta nhận thức?" Gãi đầu, trong khách quý của Tiêu phủ này có người tiểu nhân vật như ta nhận thức sao? Đáp án là không có.

"Quá vài ngày là sinh thần của lão gia, Hiệp thiếu gia mang theo Hiệp Nhị tiểu thư cùng nhau đến quý phủ vì lão gia chúc thọ." Ý đồng tình trên mặt Mộc Vân Trúc lại thâm sâu vài phần.

"Thì ra là thế!" Ta gật gật đầu, đồng tình thì đồng tình đi, tin tức không linh thông không phải chuyện gì dọa người.

"Ngươi...." Mộc Vân Trúc giống như đối với phản ứng của ta không phải thực vừa lòng.

"Ngạch, còn có cái gì sao?" Ta có điểm khó hiểu.

"Ngươi không biết Hiệp thiếu gia là ai chăng?" Mộc Vân Trúc biểu tình trên mặt qua lại biến hóa.

"Không biết." Trong trí nhớ không có tin tức về người nào là Hiệp thiếu gia, Hiệp thiếu gia này ta hẳn là phải quen biết sao?

"Quên đi." Mộc Vân Trúc vẻ mặt bị đánh bại.

"Hắn là vị nào? Ta hẳn là phải nhận thức sao?" Nhìn thấy Mộc Vân Trúc cái dạng này, nhịn không được hỏi tiếp, một nửa là vì đến lúc đó gặp mặt có thể có cái chuẩn bị, miễn cho làm sai bị đại lão bản trừ tiền lương, một nửa là tâm lí bát quái bị khơi mào nghiêm trọng.

"Cô gia biết phương bắc Hiệp gia sao?" Mộc Vân Trúc suy nghĩ một chút mở miệng.

"Phương bắc Hiệp gia, Hiệp gia bảo?" Mấy ngày hôm trước Tống chưởng quầy đưa tới một ít tư liệu, trong đó giống như có tư liệu về phương bắc Hiệp gia, Hiệp gia này là một nhà có thế lực nhất phương bắc, cùng Tiêu gia là nam bắc phân thế.

"Hiệp thiếu gia chính là đại thiếu gia Hiệp gia." Mộc Vân Trúc gật gật đầu.

Gật đầu, thì ra là thế.

"Lão gia cùng gia chủ Hiệp gia giao tình thâm hậu, hai vị phu nhân cũng là khuê trung bạn thân, nhị tiểu thư Hiệp gia lại thường xuyên đến quý phủ làm khách." Mộc Vân Trúc lại bắt đầu đồng tình.

"Mộc Vân Trúc, vậy mọi người cao hứng như vậy là vì cái gì?" Gật đầu, thì ra như vậy, xem những người này đều một bộ dáng cô gái hoài xuân, không phải là đều mê đắm vị đại thiếu gia Hiệp gia này đi?

"Hiệp thiếu gia, văn võ song toàn, anh tuấn tiêu sái, những người này như thế là bình thường." Mộc Vân Trúc chính mình nói, nghiêm mặt cũng hơi hơi đỏ lên.

"Nga, Mộc Vân Trúc, ngươi cũng thích hắn?" Thì ra tiểu nha đầu này cũng có người thầm mến.

"Ngươi... Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Mộc Vân Trúc xấu hổ trừng mắt lại đây.

"Mộc Vân Trúc, thích liền nói thích, cái này cũng không phải chuyện gì thẹn thùng." Rốt cục có thể hòa nhau 1-1.

"Ngươi..." Mộc Vân Trúc mặt đỏ giống như phiên gia.

"Ha ha, ngươi nếu không dám nói, muốn ta hỗ trợ hay không a?" Thật lâu mới vui vẻ như vậy.

"Hừ ~" Mộc Vân Trúc đỏ mặt xoay người bước đi.

"Ngạch, Mộc Vân Trúc, chớ đi, ta hay nói giỡn với ngươi mà thôi. Hơn nữa, thích một người, tuổi tác không là vấn đề, địa vị không phải khoảng cách, ngươi nói đúng không! Ha ha" Ta cười to đuổi kịp.

"Sắc lang lớn mật, rõ như ban ngày, ngươi dám lúc này đùa giỡn người khác." Mới chuyển biến, thứ gì đó lạnh như băng liền để ở trên cái cổ trắng noãn của ta.

"......" Ta giương miệng, giơ hai tay, tươi cười vừa mới còn cương ở trên mặt, từng đợt hàn khí trên cổ thẳng nhập tim gan, hồn đều bị dọa bay, một hồi lâu mới thấy người đem này nọ để ở trên cổ ta là một vị tiểu cô nương cùng Mộc Vân Trúc tuổi tác không sai biệt lắm, ta thực không có nghĩa khí xin khoan dung:"Nữ...Nữ hiệp tha mạng a ~~" Nói chuyện không dám nói quá lớn tiếng, nơi bị để đao trên cổ còn có chút cay nóng,

"Mộc Vân Trúc, ngươi không sao chứ, không cần sợ, ta giúp ngươi giáo huấn sắc lang này." Nói mới vừa xong, lực đạo đè nặng trên cổ lại lớn vài phần.

"......" Ta hơi hơi lui về phía sau một chút, lực trên cổ lại lớn vài phần.

"Hiệp Nhị tiểu thư!" Mộc Vân Trúc kinh ngạc hô lên.

"Mộc Vân Trúc, là ta, đừng sợ, ta liền cho người ta giáo huấn tên sắc lang to gan lớn mật này." Hiệp Nhị tiểu thư nói xong lực trên tay lại nặng vài phần, trên cổ lần này không phải cay nóng, mà là rõ ràng đau đớn.

"Ngươi ~" Ta nước mắt đều muốn chảy đi ra, ta đã làm cái gì, bị kêu sắc lang thì thôi đi, hiện tại mạng nhỏ đều muốn mất.

"A!! Hiệp Nhị tiểu thư, mau thả hắn, hắn là...." Mộc Vân Trúc lúc này mới nhìn đến ta bị người lấy đao đặt ở trên cổ.

"Mộc Vân Trúc, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ đem việc này nói cho Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, làm cho người ta dạy dỗ tên sắc lang dám can đảm đùa giỡn ngươi." Hiệp Nhị tiểu thư hung hăng mạnh tay thêm.

"Vân...Mộc Vân Trúc cứu...mạng a" Ta yếu ớt cầu cứu.

"A ~ Nhị tiểu thư, ngươi hiểu lầm. Hắn không phải.....Ta...." Mộc Vân Trúc vội vàng tiến lên, muốn bắt lấy tay Hiệp Nhị tiểu thư cầm đao, lại lo lắng sẽ ngộ thương người bị đao đặt lên cổ, gấp đến cái gì đều nói không rõ.

"Mộc Vân Trúc, loại người lớn lên giống tiểu bạch kiểm này, ngươi không cần bị hắn lừa gạt, về sau để cho Ảnh Nguyệt tỷ tỷ giúp ngươi tìm một người thật tốt." Hiệp Nhị tiểu thư trấn an Mộc Vân Trúc đang sốt ruột, lại quay đầu nhìn ta nói:"Loại sắc lang giống tiểu bạch kiểm này, thích nhất dùng hoa ngôn xảo ngữ đến lừa gạt Mộc Vân Trúc các ngươi, hôm nay gặp được ta, tính ngươi sắc lang này không hay ho."

"A?" Mộc Vân Trúc cùng ta đồng thời ngây người. Người này thật là hoả nhãn kim tinh, liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận tiểu bạch kiểm của ta.

"Người tới, đem sắc lang này trói lại cho bổn tiểu thư." Hiệp nhị tiểu thư tay cầm đao không có rời đi, trực tiếp hạ lệnh cho vài cái gia đinh áo xanh đi theo sau.

"A ~ chậm đã chậm đã, nhị tiểu thư, ngươi thật sự hiểu lầm, hắn không phải sắc lang, hắn là....." Mộc Vân Trúc lúc này mới hoàn hồn.

"Mộc Vân Trúc, không cần lại vì loại người này cầu tình, người như thế này ta đã thấy nhiều, hiện tại đối tốt với ngươi, sau khi đem ngươi lừa đi, liền vong ân phụ nghĩa, bạc tình quả nghĩa." Hiệp Nhị tiểu thư đánh gãy câu nói kế tiếp của Mộc Vân Trúc.

"Ngươi...đã....bị người lừa gạt tình cảm?" Đau đớn trên cổ lập tức bị tâm lí nhiều chuyện che dấu, thì ra Hiệp Nhị tiểu thư này còn nhỏ tuổi đã bị người tổn thương tình cảm nghiêm trọng như vậy, ta liền đại nhân đại lượng tha thứ cho nàng đi, bất quá, ta mới run run nói xong, trên cổ lại đau xót, ta lập tức xin khoan dung:"Mộc Vân Trúc cứu mạng ~"

"Không phải, nhị tiểu thư, ngươi thật sự hiểu lầm, hắn không phải sắc lang, hắn là cô gia nhà ta~" Mộc Vân Trúc lần này rốt cục nói xong.

"Mộc Vân Trúc, ngươi không cần cầu tình cho loại người này, không đáng, ngươi xem đều như vậy, hắn còn dám nói năng lỗ mãng, miệng lưỡi trơn tru." Hiệp Nhị tiểu thư căn bản sẽ không nghe lời nói của Mộc Vân Trúc, chỉ hung tợn trừng ta.

"......" Ta khóc, ta khi nào thì miệng lưỡi trơn tru, ta nói với ngươi này nữ hiệp, tay có thể đừng dùng sức nữa không a, ta cúi người thêm chút nữa, thắt lưng của ta sẽ chịu không nổi.

"Các ngươi đang làm cái gì?" Thanh âm của đại lão bản.

"Cứu....mạng" Ta thực khóc, cổ rất đau, nhất định đổ máu.

"Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, ngươi tới vừa lúc, sắc lang này đùa giỡn Mộc Vân Trúc." Hiệp Nhị tiểu thư vui vẻ gọi đại lão bản.

"Ân?" Đại lão bản đi lên trước, liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó khẽ nhíu mày, đối với Hiệp Nhị tiểu thư nói:"Trước hãy lấy đao ra."

"Cũng đúng, dù sao hắn cũng chạy không thoát." Hiệp Nhị tiểu thư thu hồi đao.

"Ô ô......" Đao vừa ly khai, ta đặt mông ngồi xuống đất, đưa tay sờ cổ, có chất lỏng nóng ấm ẩm ướt. Nâng tay vừa thấy, trên ngón tay dính chất lỏng màu đỏ, sửng sốt.

"Cầm Thư kêu đại phu lại đây." Tiêu Ảnh Nguyệt ngồi xuống, kiểm tra người nhìn ngón tay sững sờ kia. Đưa tay muốn đi kiểm tra cái cổ đang chảy máu kia, lại không dám.

"Dạ, tiểu thư." Cầm Thư vừa thấy, liền bay nhanh chạy ra ngoài.

"Sao...Làm sao vậy?" Hiệp Nhị tiểu thư có điểm kinh ngạc nhìn nữ tử áo trắng ngồi kiểm tra sắc lang ở dưới đất.

"Hiệp Nhị tiểu thư, hắn không phải sắc lang mà ngươi nói, hắn là vị hôn phu của tiểu thư nhà ta, là cô gia nhà ta." Mộc Vân Trúc lần này có điểm lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình cùng áy náy nhìn cô gia bị thương.

"Sắc lang này.... Không, không phải, người này, hắn...hắn là vị hôn phu của Ảnh Nguyệt tỷ tỷ? Nhưng...nhưng vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy hắn đang...." Hiệp Nhị tiểu thư kinh ngạc chỉ vào người ngồi dưới đất nhìn ngón tay ngây ngốc, vẻ mặt không tin.

"Nhị tiểu thư, ngươi hiểu lầm, vừa mới không phải như ngươi nghĩ." Mộc Vân Trúc vội vàng xua tay.

"Ta....Ta" Hiệp Nhị tiểu thư ngốc.

"Ngươi có khỏe không?" Tiêu Ảnh Nguyệt lo lắng nhìn người đang ngây người.

"Ô ô...." Thật lâu mới hoàn hồn, nhìn thấy đại lão bản, không biết như thế nào liền chảy ra nước mắt, tố khổ nói: "Đổ máu."

"Ngươi trước tiên đừng nhúc nhích, Cầm Thư đã đi tìm đại phu." Đại lão bản kiểm tra một lần, thân thủ cẩn thận giúp đỡ ta đứng lên.

"......" Ô ô, ta như thế nào không hay ho như vậy.

"Ảnh Nguyệt, tỷ tỷ, ta...ta không phải cố ý." Hiệp Nhị tiểu thư nhăn nhó nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt, liếc mắt nhìn người bị mình ngộ thương một cái.

"Hiệp Nhị, một đường bôn ba, ngươi hẳn là mệt mỏi, đi trước nghỉ ngơi một chút đi, có chuyện gì buổi tối lại tán gẫu, Mộc Vân Trúc, ngươi trước đưa Hiệp Nhị tiểu thư đi đông sương." Thanh âm Tiêu Ảnh Nguyệt vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, thiếu sự lo lắng cùng quan tâm như vừa rồi.

"Nhưng là...." Bộ dáng Hiệp Nhị tiểu thư có điểm muốn khóc nhè. . Google ngay trang _ TRUMtruy en. N ET _

"Nhị tiểu thư, xin theo ta đến đây đi." Mộc Vân Trúc ngăn lại người muốn đi kéo tiểu thư nhà mình.

"Mộc Vân Trúc....Ngươi nói Ảnh Nguyệt tỷ tỷ có thể giận ta hay không?" Hiệp Nhị tiểu thư lo lắng hỏi Mộc Vân Trúc.

"Nhị tiểu thư, không cần lo lắng, tiểu thư sẽ không trách ngươi, cô gia cũng không phải một người keo kiệt." Mộc Vân Trúc hơi hơi thở dài, trong lòng thầm than, tên sắc lang kia thật sự là rất không hay ho, liền gặp gỡ tiểu tổ tông này.

"Mộc Vân Trúc, người kia thật là vị hôn phu của Ảnh Nguyệt tỷ tỷ sao?" Hiệp Nhị tiểu thư vẫn là thực không tin.

"Nhị tiểu thư, người kia thiên chân vạn xác là cô gia nhà ta." Mộc Vân Trúc gật đầu.

"Như thế nào sẽ...." Hiệp Nhị tiểu thư vẻ mặt không tin.

_______Hết chương 34_______

Tuy rằng có lòng tốt giúp đỡ nhưng mà không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện mà nhào vô như này sẽ hại chết người ta đó chị hai =))))