Điếm Tiểu Nhị

Chương 32




Ban đêm, ta ôm tiểu Nhị Nguyệt ngồi ở ghế nằm kể cho nàng vài chuyện cổ tích trước khi ngủ, cũng không biết khi nào thì vô tình nghĩ tới chuyện buổi chiều, khi đó tâm tình đại lão bản tựa hồ rất không tệ, sau khi đi Đệ Nhất lâu xử lý xong công việc, đại lão bản theo ta cùng tiểu Nhị Nguyệt đi ra ngoài dạo phố. Phương diện này tuy rằng là có phần bởi vì trước đó tiểu Nhị Nguyệt giữ chặt tay nàng muốn nàng theo chúng ta đi, nhưng đại lão bản này gần đây trở nên làm cho người ta khó có thể lý giải, có lẽ là người có quyền đều như vậy, làm cho người ta không thể đoán trước, ai~, chỉ cần nàng không trừ lương của ta là được rồi, tâm tư đại lão bản chúng ta không cần đoán.

"Ca ca!" Tiểu Nhị Nguyệt giống như bất mãn ta thất thần.

"Làm sao vậy tiểu Nhị Nguyệt?" Ta hoàn hồn cúi đầu nhìn tiểu Nhị Nguyệt nằm ở trong lòng ta.

"Ca ca, Nhất Nguyệt." Tiểu Nhị Nguyệt chuyển người, ghé vào ngực ta.

"Tiểu Nhị Nguyệt nhớ Nhất Nguyệt sao?" Ta sờ sờ đầu tiểu Nhị Nguyệt, làm nàng nhột.

"Khanh khách..." Tiểu Nhị Nguyệt sợ ngứa ở trong lòng ta né tránh.

"Tiểu Nhị Nguyệt đêm nay cùng ca ca ngủ chung được không?" Ha ha, thừa dịp tiểu Nhị Nguyệt ở trong này, lấy tiểu Nhị Nguyệt làm bình phong cho ta, vậy có thể giải trừ nguy hiểm lúc đang ngủ bị trừ tiền lương, đồng thời còn có thể thư giãn tay chân ngủ thật ngon, không cần lo lắng nửa đêm mình mạo phạm đại lão bản.

"Hảo!" Tiểu Nhị Nguyệt thực ngoan làm tấm mộc cho ta.

"Ân, tiểu Nhị Nguyệt thích tỷ tỷ xinh đẹp sao?" Ta bắt đầu có chút lo lắng tiểu Nhị Nguyệt nhỏ như vậy liền thích trông mặt mà bắt hình dong, từ tiệm gạo đến tiểu đình ở Tây Sơn tiểu Nhị Nguyệt đều có sự thân thiết dị thường với đại lão bản lần đầu tiên gặp mặt, ngược lại với hiện tượng lúc trước nhìn thấy người xa lạ chỉ sợ hãi.

"......" Tiểu Nhị Nguyệt khó hiểu nhìn ta.

"Chính là tỷ tỷ xinh đẹp hôm nay mua kẹo cho tiểu Nhị Nguyệt, tiểu Nhị Nguyệt thích tỷ tỷ xinh đẹp kia sao?" Ta đã đánh giá cao trí nhớ của tiểu hài tử.

"Thích!" Tiểu Nhị Nguyệt cầm sách ta vừa rồi cầm giả vờ giả vịt đọc, cũng học theo bộ dáng ta bắt đầu đọc.

"......" Ta cao thấp kiểm tra tiểu Nhị Nguyệt, bắt đầu lo lắng tương lai tiểu Nhị Nguyệt, một cái mứt quả đại lão bản liền thu mua được nàng, về sau nếu cũng như vậy để cho người ta dụ dỗ chạy mất, làm sao bây giờ?? Một đống suy nghĩ lộn xộn trong đầu, không khỏi bắt đầu tự hỏi nên giáo dục tiểu Nhị Nguyệt như thế nào, miễn cho về sau bị người dùng mứt quả thu mua.

"Tỷ tỷ xinh đẹp!" Tiểu Nhị Nguyệt đột nhiên từ trong lòng ta đứng lên.

"Ai, tiểu Nhị Nguyệt, đến, ca ca dạy cho ngươi, xinh đẹp gì đó là rất nguy hiểm biết không, đặc biệt là tỷ tỷ xinh đẹp càng nguy hiểm, về sau tiểu Nhị Nguyệt nhìn thấy tỷ tỷ xinh đẹp phải nhanh trốn đi, trốn không kịp cũng phải chạy biết không." Ta nhịn xuống xúc động mắt trợn trắng, hiện tại tiểu Nhị Nguyệt động bất động sẽ nói một câu "tỷ tỷ xinh đẹp", ta mua cho nàng nhiều mứt quả như vậy cũng không gặp nàng kêu ta một câu "tỷ tỷ".

"Ân, thì ra là thế!" Thanh âm quen thuộc làm ta sợ tới mức thiếu chút nữa xoay gãy cổ, nhìn lại đại lão bản cùng Cầm Thư các nàng không biết khi nào thì đã trở về phòng.

"Ngạch...đại...ngạch, Ảnh Nguyệt, các ngươi đã trở lại." Ta ôm tiểu Nhị Nguyệt đứng lên, chột dạ nhìn đại lão bản, lời nói mới rồi nàng nghe được?

"Ân!" Đại lão bản trên mặt lộ vẻ mỉm cười.

"Làm việc xong rồi?" Ta thật vô nghĩa, không biết nói gì nên tìm chuyện nói.

"Ân, phu quân còn có việc?" Đại lão bản rất có thâm ý nhìn ta.

"Ha ha, không có việc gì." Đem tiểu Nhị Nguyệt buông xuống.

"Tỷ tỷ xinh đẹp." Tiểu Nhị Nguyệt một chút liền chạy như bay bổ nhào vào bên cạnh đại lão bản.

"Ngoan!" Đại lão bản xoay người sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Nhị Nguyệt.

"A, Ảnh Nguyệt, ta thật lâu không ngủ cùng tiểu Nhị Nguyệt, đêm nay ta sẽ bồi tiểu Nhị Nguyệt, liền...." Sẽ không trở về ngủ, ngươi mau trả lời đồng ý đi.

"Phu quân là muốn bồi tiểu Nhị Nguyệt?" Đại lão bản trong ngữ khí bình thản mang theo một chút ý tứ hàm xúc mà ta không rõ.

"Sắc lang!" Mộc Vân Trúc thực khinh thường trừng lại đây.

"Ân, tiểu Nhị Nguyệt còn nhỏ, cần người bồi." Chủ yếu là ta đã thật lâu không giãn tay chân ngủ một giấc.

"Ân, phu quân nói đúng." Đại lão bản gật gật đầu.

"Ân, ta đây mang tiểu Nhị Nguyệt về phòng." Trong lòng âm thầm đánh cái thủ thế V(*). Kéo tay tiểu Nhị Nguyệt:"Tiểu Nhị Nguyệt, chúng ta đi ngủ, ca ca một hồi kể cho ngươi nghe tân bản chuyện cổ tích cô bé lọ lem được không!" Thật sự là thật là vui.

[ (*): kiểu giơ ngón trỏ và ngón giữa thành chữ Victory, thể hiện sự chiến thắng ]

"Cô gia, đêm nay Xuân Noãn các có hoa khôi của tam tỉnh lục viện biểu diễn." Cầm Thư gọi lại ta.

"......" Hai chữ "hoa khôi" làm cho chân ta đã muốn bước ra cửa cường ngạnh bị kéo lại.

"Vâng, cô gia, một hồi cứ bồi tiểu Nhị Nguyệt cho tốt, buổi chiều Tiêu Nhất đã đặt tốt vị trí ở Xuân Noãn các." Mộc Vân Trúc nói xong rất đắc ý liếc mắt nhìn ta một cái.

Ta vừa nghe, lỗ tai đều dựng thẳng lên, rất nhanh ôm tiểu Nhị Nguyệt đi trở về, chủ động ngồi vào ở vị trí trước mặt đại lão bản đang uống trà, lấy lòng nói:"Ảnh Nguyệt, các ngươi một hồi muốn đi xem trận đấu hoa khôi?" Rất hưng phấn, nếu thật sự đi, này không chỉ có thể xem hoa khôi biểu diễn, mà chi phí đi thanh lâu còn được tính chung.

"Phu quân, thiếp thân là nữ tử, có thể nào dạo thanh lâu đâu?" Đại lão bản nói một vấn đề quan trọng.

"Ngạch...." Ta có điểm ngốc, vậy rốt cuộc là đi hay là không đi vậy?

"Ca ca, cái gì là hoa khôi?" Tiểu Nhị Nguyệt phát huy tinh thần hiếu học lôi kéo tay áo ta.

"Ngạch...." Ta cúi đầu nhìn tiểu Nhị Nguyệt đáng yêu, có chút ngốc, tiểu Nhị Nguyệt khi nào thì nói chuyện trở nên có thứ tự như vậy.

"Tiểu thư, thời điểm không còn sớm!" Cầm Thư mỉm cười liếc mắt nhìn ta một cái, cúi đầu nói với đại lão bản một tiếng.

Đại lão bản đứng lên đi đến sau bình phong, để lại ta cùng tiểu Nhị Nguyệt ngồi ở trước bàn mắt to trừng mắt nhỏ.

"Ca ca ~" Tiểu Nhị Nguyệt kéo kéo tay của ta.

"Ân, tiểu Nhị Nguyệt, hoa khôi là một tỷ tỷ rất được!" Ta quay đầu nhìn bình phong, Cầm Thư nàng vừa rồi rốt cuộc là có ý tứ gì? Như thế nào mọi người nơi này thích khơi mào lòng hiếu kỳ của người ta sau đó liền vung lên ống tay áo xoay lưng chạy lấy người đâu?

......

"Ca ca ~" Hồn ta không biết bay đi đâu bị thanh âm tiểu Nhị Nguyệt gọi trở về. Ta khó hiểu cúi đầu nhìn tiểu Nhị Nguyệt, lại nhìn theo ngón tay nhỏ bé của nàng. Sau bình phong chỉ có một mỹ nam tử phong độ đi ra, mỹ nam tử này lớn lên còn cùng đại lão bản giống nhau như đúc, so với đại lão bản nhiều hơn một phần anh khí, ta há to miệng đều có thể nhét vừa một quả trứng, ngây ngốc nhìn người phía trước, đây là có chuyện gì?

"Cầm Thư, tiểu thư chúng ta giả dạng như vậy, đi ra ngoài không biết sẽ mê đảo tâm hồn của bao nhiêu tiểu thư." Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư hai người đứng cạnh mỹ nam áo trắng từ bình phong đi ra, đánh giá qua lại.

"Mộc Vân Trúc!" Mỹ nam tử thản nhiên liếc mắt nhìn Mộc Vân Trúc.

"......" Cằm ta đều phải rớt xuống đất, thật đúng là đại lão bản, này này...

"Dạ, tiểu thư!" Mộc Vân Trúc nói xong đắc ý liếc mắt nhìn ta một cái, cùng Cầm Thư đi ra ngoài.

"Ca ca, là ca ca xinh đẹp." Tiểu Nhị Nguyệt lôi kéo ngón tay ta nói về đại lão bản một thân nam trang.

"......" Ca ca xinh đẹp, đại lão bản một thân nam trang vẫn như cũ che dấu không được khí chất trên người nàng, ngược lại phụ trợ ra một loại phong tình khác, càng nhiều hơn một phần anh khí cùng xuất trần tiêu sái. Thật sự là người làm cho người ta ghen tị đến chết, nữ trang đã không thể sánh được, hiện tại nam trang cũng không có cách nào khác sánh bằng nàng.

Đại lão bản cười nhìn tiểu Nhị Nguyệt, đi tới ngồi xuống ở vị trí của nàng, mang trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, khóe mắt mang cười nhìn ta nói "Phu quân đêm nay không phải cần bồi tiểu Nhị Nguyệt sao, giờ cũng không còn sớm, tiểu Nhị Nguyệt chơi một ngày cũng mệt mỏi!"

"Hiện tại thời gian còn sớm, tiểu Nhị Nguyệt còn không buồn ngủ, tiểu Nhị Nguyệt ngươi nói có phải hay không a?" Ta lại thật không có đạo nghĩa lấy tiểu Nhị Nguyệt làm tấm bia.

"Ca ca, buồn ngủ!" Tiểu Nhị Nguyệt vừa nói còn vừa dùng hành động thực tế nói cho ta biết nàng hiện tại thật sự mệt nhọc — lấy cánh tay nhỏ bé xoa xoa ánh mắt.

"Ngạch...." Ta xấu hổ nhìn tiểu Nhị Nguyệt.

Đại lão bản rất không cho ta mặt mũi cười khẽ ra tiếng, hai mắt giống như ánh sao trên bầu trời đêm trong suốt nhìn ta.

"Tiểu Nhị Nguyệt, đến đây, ngoan, ca ca ôm." Xoay người ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt, làm cho nàng tựa vào trong lòng ta, sau đó chưa từ bỏ ý định nhìn đại lão bản nói:"Đại lão bản, ngươi xem hiện tại là buổi tối, tuy rằng nơi này trị an cái gì đều tốt, nhưng mà..." Vì dạo thanh lâu không cần tốn tiền, mặt dày mày dạn là thủ đoạn chuẩn bị.

"Nhưng mà, phu quân không phải muốn bồi tiểu Nhị Nguyệt sao?" Đại lão bản ánh mắt chợt lóe chợt lóe.

"Không quan hệ, không bồi một đêm cũng không sao, mà thôi, tiểu hài tử từ nhỏ nên bồi dưỡng các nàng tự mình độc lập." Da mặt dày, lật lọng lại là tính cái gì.

"Vậy ý tứ của phu quân là?" Đại lão bản giống như hơi buông lỏng một chút.

"Đương nhiên bồi Ảnh Nguyệt các ngươi đi Xuân Noãn các có vẻ trọng yếu." Nhân sinh nói không chừng chỉ có một lần như vậy, bỏ lỡ đêm nay ta nhất định sẽ hối hận chết.

"Nếu phu quân nói như vậy...." Đại lão bản luôn thích làm người ta hồi hộp. . Truyện Việt Nam

"Không cần lo lắng nữa, chúng ta cùng đi đi, ha ha, nhiều người náo nhiệt hơn, như vậy mới có ý tứ." Bị nói vô liêm sỉ ta cũng liều mạng, vì hoa khôi, vì lần dạo chơi thanh lâu hoàn mỹ đầu tiên trong nhân sinh. Nói xong ta không đợi đại lão bản đáp ứng, liền cẩn thận ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt không biết khi nào thì ngủ rồi, rất nhanh hướng sương phòng bên kia đi đến, lúc đi không quên quay đầu nói với đại lão bản:"Rất nhanh sẽ trở lại!" Nói xong có chút hối hận lúc trước như thế nào lại không đi học chạy nhanh 100 mét.

"Có thể đi rồi sao?" Ta có chút thở không nổi.

Đại lão bản nhàn nhã nhìn ta, ta vừa thấy Cầm Thư và Mộc Vân Trúc không ở đây, đoán rằng hẳn là đang đợi hai người các nàng. Ta lập tức thả lỏng thân thể đi đến ngồi phía trước đại lão bản, rót chén trà cho mình để thuận khí.

"Đại lão bản, biểu diễn khi nào thì bắt đầu?" Đợi một lát ta bắt đầu lo lắng có thể đi trễ sẽ không xem được tiết mục phấn khích, tuy rằng vừa rồi Cầm Thư nói đã kêu người ta đặt vị trí sẵn.

"Phu quân xác định cũng đi?" Đại lão bản tao nhã cầm lấy chiết phiến(*) trên bàn lên thưởng thức một phen.

[ (*): cây quạt giấy ]

"Ân, nhiều người nhiều náo nhiệt mà thôi, có thể chiếu ứng lẫn nhau thôi!" Nói xong ha ha cười ngây ngô vài tiếng.

"Nhưng, phu quân, ngươi hẳn là biết đêm nay vé vào cửa Xuân Noãn các ngàn vàng khó mua!" Đại lão bản "bá" một cái mở ra chiết phiến.

"Ngạch ~" Biểu tình trên mặt ta cứng đờ.

"Nhiều người nhiều náo nhiệt đồng thời cũng có ý nghĩa là phải nhiều thêm một phần tiền vé vào cửa, ngươi nói đúng không phu quân?" Đại lão bản thương lượng nhìn ta.

"Ngạch ~~" Ta có điểm hóa đá.

"Bất quá..." Đại lão bản giống như không đành lòng nhìn bộ dáng lúc này của ta nên cho ta một hy vọng mới.

"Bất quá cái gì?" Ta thực vội vàng nhìn đại lão bản.

"Bất quá phu quân nói cũng có đạo lý!" Đại lão bản nhìn bộ dáng lo lắng của ta, rốt cục nói ra câu sau.

"Ừ ~" Lòng của ta lại bắt đầu nhảy nhót trở lại, đồng thời suy nghĩ đại lão bản thật sự là người tốt.

"Bất quá...." Đại lão bản ở thời điểm lòng ta vừa mới bay lên thiên đường lại cho ta một quả bom.

"......" Như thế nào còn có bất quá.

"Bất quá phu quân, thiên hạ không có bữa cơm miễn phí không phải sao?" Đại lão bản cười giống như ác ma.

"Đối với người không có tiền..." Ta không có tiền, rất rất nghèo, biết rõ ta là người nghèo đối với hai chữ "miễn phí" này không có lực miễn dịch, nhắc đến tiền là vết thương trí mạng của ta.

"Phu quân không có tiền, có thể có người không phải sao?" Nhìn đại lão bản lúc này giống như một tú bà đang "bức lương vì xướng" (*), chính là nàng lại càng tao nhã, càng phong tình vô hạn!

[ (*): ép gái nhà lành làm... ]

"......" Ta nháy mắt hóa đá, có ý tứ gì, chẳng lẽ là muốn ta bán thân bán thịt?

_______Hết chương 32_______

p/s: đại lão bản chơi ác deso =)))) xoay người ta như chong chóng:v