Ta lấy danh cầu phúc, đến ở Hàn Ẩn tự.
Minh Giám đại sư là thám hoa ngày xưa, sau đó lại trở thành đại tướng quân, văn tài võ lược, lợi hại hơn nhóm thái phó trong cung nhiều.
Ta mong ông dạy ta văn thao võ lược, ông chỉ hỏi ta: "Công chúa mưu đồ đế vị sao?"
Ta mưu đồ đế vị sao?
Từ khi ở Dư Hàng trở về, mỗi buổi tối ta đều hỏi mình như vậy.
Long ỷ cao cao tại tượng, thật sự quan trọng với ta như vậy sao?
Ta rũ mi mắt, đáp: "Ta không muốn đế vị, chỉ muốn tự do. Nếu như trên đường chạy về phía tự cho nhất định phải đoạt quyền, đó cũng là chuyện không thể không làm.
Trong sương mờ lượn lờ, Minh Giám thấp giọng: "Công chúa có thể suy nghĩ rõ ràng, lão nạp tất nhiên không cần nhiều lời."
Mỗi ngày ông đều dạy ta sách lược chung.
Đèn trong thiền phòng của ta luôn sáng đến nửa đêm, ta đọc sách, đọc những kinh sử tập mà trước đây phụ hoàng luôn không cho ta xem.
Triều Tinh đưa đến giấy và mực tốt nhất, ta ghi lại lời Minh Giám đại sư nói, buổi tối lại mang ra đọc lại.
Có lúc ta sẽ gặp trở ngại, cầm lấy cuốn sách mất ngủ.
Thẩm Hoài sẽ cẩn thận lấy bút từ tay ta ra, lại rón rén ôm ta đi ngủ.
Ta ngủ muộn, chàng sẽ ngủ trễ hơn ta.
Sáng sớm hôm sau chàng lại dậy sớm hơn ta, pha một bình trà tốt đợi ta đi học.
Mỗi ngày như vậy, hàng tháng như vậy.
Chàng có vẻ gầy đi một chút, quần áo trắng trên người lại vô cơ có thêm vài phần phiêu dật.
Ta vô cùng hổ thẹn, nói chàng không cần như vậy.
Chàng chỉ xoa xoa đầu ta, cười nói: "Là ta tình nguyện."
Minh Giám đại sư nghiêm túc dạy ta, mỗi khi kiểm tra vấn đáp, lúc ta không có đáp án, ông sẽ vô cùng nghiêm khắc.
"Công chúa, người không cần so với người khác. Người khác cố gắng mười phần, người cần phải cố gắng năm mươi lần. Như vậy mới có thể đuổi kịp sự chưa cố gắng trước đó, thực hiện tâm nguyện của mẫu thân người."
Ta bị ông chọc trúng chỗ uy hiếp, lặng lẽ rơi lệ ở chỗ không ai thấy.
Thẩm Hoài muốn đến xem ta, ta không cho.
"A Hoài, ta không muốn để người khác thấy ta khóc."
Chàng thật sự không đi vào, cách một cánh cửa, yên tĩnh hơn nửa ngày mới nói: "Công chúa, vậy ta ở ngoài cửa."
Ta tựa lưng vào khung cửa dần trượt xuống, cuối cùng ôm đầu gối, vùi đầu vào khuỷu tay, âm thầm khóc lớn.
Ta khóc gì chứ?
Tháng năm bị làm nhục vô tình, ta chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Lúc đó ta chỉ có thể cảm nhận được thế gian độc ác, lòng bị luyện thành đá lạnh cứng rắn, không thể mềm mại, tất nhiên cũng không rơi lệ.
Nhưng mà sau khi gặp được Thẩm Hoài, dường như mọi thứ đều thay đổi.
Ta mở cửa ra, chàng cúi đầu nhìn ta.
Ánh trăng ngoài cửa nhẹ như nước, nhẹ nhàng chiếu vào gương mặt chàng.
Gương mặt chàng dịu dàng như lúc mới gặp.
Ta đưa tay ôm chàng.
Cửa phật thanh tịnh, nhưng chàng lại không đẩy ta ra.
"A Hoài, chàng là chỗ dựa của ta." Ta thầm thì.
Chàng xoa xoa đỉnh đầu ta: "Công chúa nói đùa rồi."
Ta chưa từng đùa, cũng không phải hư tình giả ý.
Chàng là chỗ cho ta dựa vào, là lý do khiến ta một lần nữa thích thế giới này.
Chàng cũng không biết chàng quan trọng với ta thế nào.
Giống như là cá trong vũng bùn khô cạn khi hạn hán gặp được mưa.
Như là người tha hương trên đường gặp được trăng sáng.
Ta nhón chân lên hôn lên mắt chàng.
Ta ở Hàn Ẩn tự 85 ngày, lúc thái tử ca ca muốn xông vào, bị Triều Tinh cản lại.
Nàng nói: "Cầu phúc là chuyện liên quan đến vận mệnh quốc gia, điện hạ đừng xông vào."
Thái tử ca ca hùng hổ đi, Triều Tinh bĩnh tĩnh nhìn theo hắn.
Ta hỏi Triều Tinh: "Vì như vậy nên thái hậu mới thất vọng về hắn sao?"
Triều Tinh sâu xa đáp: "Cũng chỉ là vì nhiều lần hy vọng, lại thất vọng nhiều lần mà thôi. Công chúa, người sẽ nản lòng."
Ta không hỏi nữa, chỉ là càng nghiêm túc học.
Giang Nam xảy ra lũ lụt, phụ hoàng ra lệnh cứu giúp thiên tai, lại nhận ra tài chính địa phương sớm đã bị đục rỗng.
Tron lúc giận dữ đã giết chết quan vài nơi, nhưng cũng không thể cứu lại được xu hướng suy tàn, không có quan dùng được, bách tính trôi giạt khắp nơi, lũ lụt tràn lan.
Nạn nhân những quận huyện xung quanh vọt đến, một cuốn sổ con cầu cứu tế truyền đến, phụ hoàng nóng đến mức miệng phồng rộp.
Thái hậu nhìn thấy tất cả, lại ngậm miệng không nói nên thi hành biện pháp chính trị thế nào.
Phụ hoàng nhiều lần hỏi bà, bà chỉ nói tầm nhìn của phụ nhân không bằng ý của thiên tử.
Triều Tinh dẫn ta đi gặp thái hậu.
Tay thái hậu vân vê một chuỗi phật châu, vẹt kêu mỏi mệt dưới hành lang,
Bà hỏi ta: "Tiểu Cửu, con thấy thế nào?"
Ta quỳ không đứng dậy, đáp: "Lũ lụt chỉ là kíp dẫn nổ, quan lại không liêm mới là gốc. Biện pháp chính trị phụ hoàng thi hành mười mấy năm qua vẫn chỉ dùng người duy thân, sớm đã ẩn giấu họa lớn. Cộng thêm cách ứng đối không thỏa đáng, hình phạt quá mạnh quá nhanh, khiến quan lại sợ hãi, không ai dám quản chuyện lũ lụt."
Thái hậu tán thưởng gật đầu, lại hỏi: "Theo ý con nên xử lý thế nào?"
Ta nhìn bà chăm chú, nhẹ nói: "Trước thưởng lớn, đợi sau khi lũ lụt bình ổn mới xử phạt nghiêm, răn đe."
Bà chậm rãi nở nụ cười, đích thân dìu ta đứng lên:
"Tiểu Cửu, đứa trẻ ngoan, ta không nhìn nhầm con."
Thái hậu nói với ta chuyện xưa, nói là ở Tây Bắc có một Hoài Viễn Vương bị vắng vẻ.
Hoài Viễn Vương là huynh đệ tốt của hoàng đế tiền triều, lúc đó là một đại tướng quân.
Lúc thế cục tiền triều đã mất, hắn quay mũi giáo mới khiến vương triều sụp đổ, hoàng đế tiền triều tự vẫn trên tường thành.
Sau khi tân triều lập, hắn được phong vương, nhưng dần bị xa lánh, cho một mảnh đất phong bất công.
Nửa đêm trăng sáng sao thưa, hắn có cảm thấy hổ thẹn và hối hận không, không ai biết.
Thái hậu nói: "Tiểu Cửu, đôi mắt con rất đặc biệt, e rằng hắn sẽ bắt đầu nhớ lại chút gì đó."
Bà bí mật sắp xếp một lần gặp, ở Kinh Giao.
Ta đeo màn trắng như tuyết che mặt ta.
Phòng trà được đẩy cửa ra, ta ngẩng đầu nhìn.
Cả người phong sương, đôi mắt già nua, là Hoài Viễn Vương.
"Gặp qua Cửu công chúa."
"Gặp qua Hoài Viễn Vương."
Phòng trà yên tĩnh, ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi tí tách, lại không thể quấy rầy đến phòng nhỏ.
Cách một lớp màn mờ ảo, ta thong thả mở miệng:
"Ngài đường xa đến, ta không cần ngài trả lời, chỉ có một chuyện xưa, chỉ mong được nụ cười của người."
Hắn gật đầu cười nói.
Ta nói, trước đây có một thiên tử vong quốc, bị quý phi mình dốc lòng che chở phản bội, bị người huynh đệ như tay chân phản bội, nhảy từ trên tường thành xuống, máu tươi thành hàng. Khi đó hắn không biết quý phi ẩn nhẫn mưu đồ là vì trong bụng đã có giọt máu của hắn. Mà đứa nhỏ mồ côi kia lớn lên từ trong bụng mẹ, trở thành tiểu công chúa Tân Triều. Hoàng đế tân triều không rõ nàng có phải là con của mình không, vô cùng hành hạ ức hiếp nàng.
Đứa bé này lớn lên, quyết tâm phản kháng, quyết tâm đoạt lại quyền binh vốn thuộc về phụ thân mình. Nàng muốn biết huynh đệ tốt trước đây của phụ thân có phải cũng giống mẫu thân mình không, vì bảo vệ gì đó mới phản bội quốc vương.
Ta nói xong, hắn trầm mặc rất lâu.
Sự trầm mặc này cứ như là sương lạnh vậy, nhanh chóng lan tràn.
Một lúc lâu, hắn ngẩng đầu lên, cả người có vẻ già đi không ít.
Thật như là bị thứ gì đó dày vò mạnh mẽ.
"Cửu công chúa." Giọng nói hắn khàn khàn, ánh mắt uể oải: "Ta nghĩ, e rằng hắn chỉ là một tiểu nhân gió chiều nào theo chiều đó."
Ta cho hắn bậc thang, nhưng hắn không đi xuống.
Mùi trà tỏa ra đầy phòng, lòng lại nặng trĩu.
Ta tháo màn trắng xuống, đứng dậy châm trà cho hắn.
Khoảnh khắc hắn nhận chén trà, ngẩng đầu nhìn ta.
Đôi mắt màu hổ phách của ta không hề chớp nhìn hắn chằm chằm.
Chung trà rơi trên mặt bàn, nước tung tóe khắp nơi.
Ta xem như không hề nhìn thấy sự thất thố của hắn, còn nói: "Ta tu phật pháp, có câu nói đã bị lạm dụng, phóng hạ đồ đao. Ai không từng phạm sai lầm, ai lại trong sạch như rễ cây trong nước? Trần thế một đời, trước tha thứ cho bản thân, sau đó mới có thể tha thứ cho chúng sinh."
Ta vốn muốn thuyết phục hắn, không biết tại sao bản thân lại khó chịu.
"Hoài Viễn Vương, ta từng hỏi mình, một người như ta, sống còn có ý nghĩa hay không. Nhưng mà trước đây ta không dám phản kháng, cũng không có nghĩa là ta muốn vì vậy mà trả giá cả đời. Nếu như ta như vậy, vậy thì ngài cũng vậy."
Hắn nhìn ta chằm chằm, bởi vì tay siết chặt nên mu bàn tay hắn hiện lên gân xanh.
Ta rưng rưng hỏi hắn: "Phụ thân ta, ông là người thế nào?"
Hắn chậm rãi nói: "Hắn là người chính trực, toan tính sâu xa, đáng tiếc là kế vị lúc thực lực quốc gia đi xuống, hắn không còn cách nào ngăn cơn sóng dữ."
Ta lặp lại lời nói của hắn một lần, nước mắt rơi xuống, sau đó nở nụ cười: "Nhưng mà phụ hoàng ta, tham lam háo sắc, hắn không còn cách nào xoay chuyển tình thế.
Hoài Viễn Vương trầm mặc nhìn ta, cuối cùng hỏi: "Công chúa người muốn làm gì."
Ta chậm rãi nói: "Ta muốn binh quyền."