Đích Trưởng Công Chúa

Chương 71




Trương tranh đã chết, là tự sát, Tuyên Hoà đế trong cơn giận dữ, truy nã Trịnh Đào. Lần này không chỉ là truy nã ở Cẩn Triều, mà là này mang theo hình của hắn ta đưa đến tất cả các quốc gia phụ thuộc.

Bất luận ai bắt được Trịnh Đào hoặc là người nhà, Cẩn Triều sẽ cảm tạ lớn.

Mà Trịnh quốc trên dưới càng là kinh sợ, có người ở biên giới, đã chuẩn bị cả nhà rời đi.

Tuyên Hoà đế tự mình đến cửa thành đón Tiêu Ngọc Tộ và Tiêu Nguyên Mẫn về hoàng cung. Lúc này sẽ không có ai ngu ngốc đi hỏi, trưởng công chúa không phải ở trong miếu cầu phúc, vì sao sẽ từ trên xe của Thái Tử bước xuống.

Tuyên Hoà đế đầu tiên kéo tay Tiêu Nguyên Mẫn, nhìn kỹ mới nói, “Gầy, về cung bồi bổ thật tốt.” Chuyện xảy ra ngài đã nghe ám vệ nói.

“Phụ hoàng, nữ nhi không có việc gì.” Tiêu Nguyên Mẫn tươi cười xinh đẹp, nhìn không ra một chút mờ mịt.

Tuyên Hoà đế gật đầu, có lời nói về cung lại nói, ngài đã cho ngự y chuẩn bị sẵn sàng, sau đó nhìn về phía Tiêu Ngọc Tộ, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tiêu Ngọc Tộ, sau đó kéo tay bọn họ cùng nhau đi đến xe rồng.

Lần này Tiêu Nguyên Mẫn không từ chối, đây là biểu hiện Tuyên Hoà đế thích Thái Tử và trưởng công chúa.

Xe rồng rất lớn, ba người ngồi cũng không có vẻ chật chội, cửa vừa đóng lại, Tiêu Nguyên Mẫn liền nhào vào lòng Tuyên Hoà đế, “Huyền Huyền đã nghĩ không gặp lại được phụ hoàng.”

Tuyên Hoà đế vuốt đầu con gái, “Phụ hoàng nhất báo thù cho Huyền Huyền.”

“Vâng.” Tiêu Nguyên Mẫn nhỏ giọng, “Là Huyền Huyền trực tiếp đánh ngất đệ đệ, nếu là Huyền Huyền không còn nữa, còn có đệ đệ bầu bạn với phụ hoàng……”

Tuyên Hoà đế trong lòng chua chót, “Phụ hoàng mới biết thiếu chút nữa bị dọa chết, các con đều là bé ngoan, về sau ra cửa nhất định phải mang đủ thị vệ.”

“Vâng.” Tiêu Nguyên Mẫn mang theo bộ dáng dựa dấm vô hạn, “Huyền Huyền không bao giờ rời khỏi phụ hoàng.”

Tiêu Ngọc Tộ ngồi bên cạnh, lúc này nói, “Đều là Tỉ Nhi vô dụng, tùy ý làm bậy, dựa vào một ít khôn lỏi, thiếu chút nữa hại tỷ tỷ.”

Tuyên Hoà đế gật đầu, “Con có thể nhận thức thực tốt, vị trí của con ở trong cung đặc biệt, không gặp được tình huống nguy hiểm, liền tính thường xuyên xuất cung tìm hiểu dân tình, cũng đều có người che chở, lần này trở về cẩn thận xem xét một phen.”

“Dạ con biết rồi.” Tiêu Ngọc Tộ đáp, “Làm phụ hoàng lo lắng.”

“Các con đều vẫn là đứa trẻ a.” Tuyên Hoà đế thở dài, hòa nhã nói, “Nhớ trước đây, lúc Lâm nhi đi, các con mới lớn như vậy, trong nháy mắt đều trưởng thành, chỉ là mặc kệ lớn bao nhiêu, ở trong mắt phụ hoàng, các con vẫn là đứa bé khóc lóc tìm ta muốn mẫu hậu.”

Tiêu Nguyên Mẫn đôi mắt đỏ hoe, “Nữ nhi còn nhớ rõ, lúc mẫu hậu mới vừa đi, phụ hoàng cố nén bi thống, còn muốn chiếu cố con với đệ đệ……”

“Các con đều là bảo bối mà Lâm nhi để lại cho ta.” Tuyên Hoà đế sờ sờ đầu Tiêu Nguyên Mẫn, “Huyền Huyền liền phải cập kê, phụ hoàng nhất định cho chọn người thật tốt làm phò mã.”

Tiêu Nguyên Mẫn hơi hơi rũ mắt, giấu đi cảm xúc đáy mắt, “Đều từ phụ hoàng làm chủ.”

“Phụ hoàng, con muốn gặp trước, nếu là con cảm thấy không tốt, mới không cho hắn cưới tỷ tỷ đâu.” Tiêu Ngọc Tộ nói.

“Tốt.”

Hai cha con vui vẻ nói chuyện, Tiêu Nguyên Mẫn biết phụ hoàng và em trai quan tâm mình, chính là buồn phiền trong lòng lại không thể nói, chỉ có thể cúi đầu, Tuyên Hoà đế và Tiêu Ngọc Tộ cho rằng nàng thẹn thùng, liếc nhau, cùng cười.

Trở lại hoàng cung, mấy ngự y lại kiểm tra cẩn thận cho Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Ngọc Tộ một lần, kê chút thuốc bổ liền lui xuống, Tuyên Hoà đế hoàn toàn yên tâm.

Tiêu Ngọc Tộ đem chuyện Mộ Dung Hi và ám vệ nói một lần, Tuyên Hoà đế nói, “Ta đã phái thái y đi chữa trị cho bọn họ, ám vệ kia thật ra tâm tư trầm ổn, không bằng liền chọn một nhóm người giao cho hắn huấn luyện, chờ Huyền Huyền xuất giá, đi theo bảo hộ Huyền Huyền được không.”

“Vâng.” Tiêu Nguyên Mẫn lên tiếng.

Tuyên Hoà đế nhìn con gái, “Huyền Huyền có phải hay không quá mệt mỏi?”

“Có một chút.” Tiêu Nguyên Mẫn tay cứng lại cười nói, “Ở bên cạnh phụ hoàng một lúc, liền cảm thấy nhẹ nhàng không ít, sau đó liền…… Buồn ngủ.”

“Là phụ hoàng sơ sót, Huyền Huyền nghỉ ngơi trước đi.” Tuyên Hoà đế thương con gái, cũng không cảm thấy con gái thất lễ, “Ta đã phân phó không cho người quấy rầy con, chuyện đại cung nữ bên cạnh con…… Qua mấy ngày lại chọn một người khác là được.”

“Vâng.” Tiêu Nguyên Mẫn đồng ý, “Đúng rồi phụ hoàng, năm thị vệ, ám vệ và bán hạ trong nhà…… Nữ nhi muốn thưởng lớn cho bọn họ, nếu không có bọn họ, nữ nhi và đệ đệ sợ là không thấy được phụ hoàng.”

“Yên tâm đi.” Tuyên Hoà đế đã sớm tính toán, “Đến lúc đó các con lại lén thưởng một lần.”

Đây hoàn toàn là suy xét vì Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Ngọc Tộ, dạy bọn họ thu mua lòng người như thế nào.

“Đúng vậy.” Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Ngọc Tộ đứng dậy, nghiêm nghị nói.

“Vậy nữ nhi xin về trước.” Tiêu Nguyên Mẫn sợ ở lại liền sẽ lộ cảm xúc, sau khi Tuyên Hoà đế gật đầu liền hành lễ lui ra.

Tuyên Hoà đế nhìn bóng dáng con gái ánh mắt trầm trầm.

Tiêu Ngọc Tộ ngồi ở một bên, Tuyên Hoà đế không hỏi, cậu bé cũng không hé răng, một lát sau, Tuyên Hoà đế sai Lý Đức Trung đưa Tiêu Ngọc Tộ mấy cái sổ con nói, “Mấy cái sổ con, con nhìn xem, trở về làm phương án đưa cho ta.”

“Dạ được.” Tiêu Ngọc Tộ nhận tấu chương, loại chuyện này mấy năm trước Tuyên Hoà đế liền bắt đầu để cậu bé làm, đầu tiên là khi Tuyên Hoà đế xử lý công việc đem cậu mang theo bên cạnh, sau gặp riêng đại thần cũng thường xuyên cho cậu tham dự.

“Đi về nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai mở tiệc.” Tuyên Hoà đế nói.

“Vâng.” Tiêu Ngọc Tộ đứng dậy hành lễ lui về phía sau.

Tuyên Hoà đế lúc này mới gọi Lý Đức Trung, “Đi tra xem Huyền Huyền làm sao vậy.”

“Tuân chỉ.” Lý Đức Trung cúi người nói.

Tuy rằng Tiêu Nguyên Mẫn giả vờ không có việc gì, nhưng Tuyên Hoà đế đã nhìn ra.

Tiêu Nguyên Mẫn trở lại Phượng Dương Các, bọn Đường ma ma ra đón, thấy Tiêu Nguyên Mẫn hai mắt Đường ma ma rưng rưng, ngay cả Trịnh ma ma luôn luôn bình tĩnh cũng đỏ mắt, tiểu Trịnh ma ma càng không cần phải nói, liên tục nói trưởng công chúa chịu khổ, phải bồi bổ.

Cuối cùng vẫn là Trịnh ma ma khôi phục mau, một lát liền bình phục cảm xúc, “Công chúa, nước ấm đã chuẩn bị xong, đi rửa mặt chải đầu đi.”

“Vâng.” Tiêu Nguyên Mẫn vốn mỏi mệt, lúc này gật đầu, “Ma ma yên tâm, con không phải đã trở lại sao?”

“Là lão nô luống cuống, công chúa mau đi rửa mặt chải đầu, ta đi giúp đỡ tiểu Trịnh ma ma chuẩn bị ít đồ ăn công chúa thích.” Đường ma ma lau nước mắt.

“Vâng.”

Ngâm mình trong nước ấm, Tiêu Nguyên Mẫn mới cảm thấy thoải mái một ít, nàng không giống các cung phi công chúa khác, trong nước tắm thích ngâm chút cánh hoa gì đó. Nàng thích nước hơi ấm chút, liền như vậy ngâm mình.

Trịnh ma ma giúp đỡ Tiêu Nguyên Mẫn mát xa, thấp giọng nói, “Trịnh quý nhân mấy ngày trước đây lọt vào mắt bệ hạ, đã có thai rồng, thái y nói ước chừng đã được 5 tháng.”

Tiêu Nguyên Mẫn lên tiếng, hiện giờ tính ra, cái thai hẳn là ở tháng 3 đã có, hiện giờ cũng liền năm tháng, “Ai che chở đâu?”

“Ban đầu cùng Lâm Quý Phi gần gũi, chỉ là bị người của Lâm Quý Phi tra ra có thai, liền đóng cửa ở trong phòng, không ra.” Trịnh ma ma nhẹ giọng nói, Trịnh quý nhân hiện giờ xem ra còn tính thông minh, chỉ sợ quá thông minh, cuối cùng ngược lại…… Hơn nữa Lâm Quý Phi tầm mắt quá ngắn, tuy rằng lâm quý nhân cũng có thai, lại không nhất định là nam hay nữ, còn không bằng lung lạc cả hai, chờ đứa trẻ sinh ra lại nói.

“Chuyện Tứ công chúa sợ đã có vấn đề nhiều ngày.” Trịnh ma ma cũng không phải vô cớ nói xấu, “Nói là cảm lạnh, Thái Hậu đi thăm một lần, liền không đi thăm nữa, ngược lại đối cái thai của Trịnh quý nhân quan tâm không ít.”

“Tứ công chúa……” Tiêu Nguyên Mẫn còn nhớ rõ cô em gái này, lúc trước là chịu sự mong đợi của Hoàng Thái Hậu và Tĩnh phi sinh ra, đáng tiếc không chỉ có là con gái, còn thân mình không tốt, hiện giờ……

“Thái Hậu tự mình đi tìm bệ hạ cầu tên, bệ hạ đặt tên tiêu giai thục cho Tứ công chúa.”

“Tên thật ra rất hay.” Đáng tiếc mệnh không tốt, “Đúng rồi Nhị muội muội đâu?”

“Đã về công chúa quán, bệ hạ tự phái ma ma đi chăm sóc.” Trịnh ma ma nói, “Lâm Quý Phi vài lần muốn đi thăm, đều bị ma ma ngăn ở cửa.”

Tuyên Hoà đế không thích Tiêu Thanh Dung kia cũng là con gái của ngài, mà Lâm Quý Phi chỉ là một cái thiếp, như thế nào sẽ cho phép người thiếp thương tổn cốt nhục của mình.

“Nhị muội muội khá hơn chút sao?” Tiêu Nguyên Mẫn hỏi.

“Thật ra tốt lên không ít, chỉ là khi rời khỏi tiểu Trịnh ma ma còn khóc một hồi.” Trịnh ma ma nói, “Lúc ấy Lâm Quý Phi cầu bệ hạ phái tiểu Trịnh ma ma đi chiếu cố Nhị công chúa, bệ hạ cự tuyệt.”

Đây là muốn cắt 1 cánh tay của Tiêu Nguyên Mẫn mà, ai không biết Đường ma ma, Trịnh ma ma và tiểu Trịnh ma ma là tâm phúc của Tiêu Nguyên Mẫn. Thật muốn đem tiểu Trịnh ma ma cho Tiêu Thanh Dung, tiểu Trịnh ma ma liền bị loại bỏ.

Trịnh ma ma và tiểu Trịnh ma ma là chị em ruột, lần này sợ là Trịnh ma ma cũng tức giận.

“Yên tâm đi.” Tiêu Nguyên Mẫn chuyển đề tài, “Phụ hoàng đã chọn người làm phò mã ?”

“Ừ.” Trịnh ma ma đem chuyện ngày ấy Hoàng Thái Hậu triệu kiến các nhà nói lại, “Nô tỳ thấy bệ hạ đối công tử nhà Phụ quốc công và Lỗ Quốc gia tương đối vừa lòng, chỉ là sau đó công tử Lỗ Quốc công…… Cho nên bệ hạ càng coi trọng con trai thứ dòng chính của thế tử Phụ quốc công.”

“Phải không?” Tiêu Nguyên Mẫn cũng liền hỏi một chút, cũng không quan tâm.

Trịnh ma ma nhìn bộ dáng Tiêu Nguyên Mẫn, do dự mang theo mấy phần quan tâm hỏi, “Công chúa nhưng có tâm sự.”

Tiêu Nguyên Mẫn lắc đầu, bụm mặt bỗng nhiên cả người chìm vào nước, quả nhiên a…… Phải gả chồng…… Mở bừng mắt, nhìn nước trong tay mình, nắm lấy sau đó mở ra, lại nắm lấy mở ra, lần này không có người sẽ tay, sẽ gọi tên của mình như vậy.

Thẳng đến có cảm giác hít thở không thông, Tiêu Nguyên Mẫn mới nổi lên mặt nước, Trịnh ma ma cái gì cũng không hỏi, chỉ là hầu hạ nàng lau khô tóc, thay quần áo.

Một bộ áo váy màu xanh buộc ở ngực làm nàng thêm dịu dang, tóc lau khô cùng sợi lụa cùng màu buộc lại ở cách đuôi tóc một phần ba, dây lụa gắn lên có bốn quả cầu bạc, Tiêu Nguyên Mẫn bước đi, quả cầu bạc va chạm phát ra âm thanh leng keng, không quá lớn lại rất dễ nghe.

Trịnh ma ma nhìn Tiêu Nguyên Mẫn bóng dáng, gầy ốm rất nhiều, không chỉ có là bởi vì bị khổ, sợ càng có rất nhiều là tâm lý, chỉ hy vọng trưởng công chúa cuối cùng có thể hạnh phúc.